Stt Tháng 12, Status Xin Chào & Viết Về Tháng 12 Mùa Đông Rét Mướt
--- Bài mới hơn ---
Tháng 11 vừa vẫy tay tạm biệt mình mang theo những cảm xúc mơ hồ của những mối quan hệ, mang theo thứ tình cảm dở người của mình đi luôn cũng là lúc mình can đảm từ bỏ một người mình từng thương bằng cả trái tim để bắt đầu một mối quan hệ với một người mới. Một người mình đã tự hứa với bản thân sẽ thử tập yêu lại tập tin lại, tập cách không lung lay hãy để tim mình bị chi phối. Người đó có thể không phải là người tốt nhất, đẹp nhất giỏi nhất trong những người mình có thể gật đầu và quen ngoài kia nhưng mình chả quan tâm vì nếu đã quyết định chơi một lần may rủi vậy cứ chơi thôi. Lần cuối cũng được mà phải không.
Cùng khởi đầu những ngày đầu tháng cuối cùng trong năm cùng với các câu status cảm xúc nhất trong tháng 12. Đây chắc chắn là những ngày chậm thời gian kéo dài nhất trong năm, bởi vì ai cũng muốn tận hưởng cái không khí lạnh đặc biệt của mùa đông. Được xuống đường với những bộ trang phục len ấm áp, là tháng để cảm nhận yêu thương, tháng để cho các cặp đôi muốn ở bên nhau hơn.
Status Chào Tháng 12 Sâu Lắng
1. Những ngày tháng mười hai này, với tôi dường như là những ngày dài nhất trong năm. Vì lạnh, vì nhớ, vì hàng triệu những chất chứa bộn bề rất muốn tỏ bày, mà chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
2. Có những người vẫn luôn bên cạnh chăm sóc người mình yêu thương dù biết rằng không thể đến được với nhau. Cũng có những người thương lắm mà chỉ dám đứng từ xa dõi theo lặng lẽ, vì cứ mỗi lần chạm nhau, lại thấy mình nghiêng ngả bởi những cơn sóng lòng.
3. Phố mùa này buồn quá phải không em? Giữa trăm ngàn bước chân qua vẫn chẳng tìm ra một dáng hình quen thuộc. Gió thì lạnh, bàn tay em gầy guộc. Lấy gì mà ôm hết những chông chênh?
4. Tháng 12 Chỉ mong thi tốt. Chúc tất cả mọi người giáng sinh vui vẻ. Chúc những cặp yêu nhau sẽ cứ yêu đến giáng sinh năm sau năm kia năm nữa. Những cặp xa nhau những vẫn còn tình cảm sẽ về với nhau trước Giáng sinh.
5. Tháng 12 vừa mang cho mình nỗi hân hoan khó tả, vừa buồn vợi. Giống như người ta có một vết thương đau rát, chườm đá lạnh vào sẽ có cảm giác tê tái nhưng dịu đi, tháng 12 với nỗi cô đơn của mình giống như vậy. Càng đau càng muốn chọc vào cho đau. Những nơi không chạm được bằng tay là những nơi khó xoa dịu, khó chữa lành nhất. Nên tháng 12 như một niềm an ủi, xoa dịu mình như vậy. Trầm lại, lắng lại, và thôi xót xa.
6. Tháng 12, mùa đông, màu trắng, tuyết, những bông hoa li ti… những thứ mình yêu vì cảm giác, không cần lý do.
7. Cơn mưa se sắt và lạnh tanh của đêm qua như một dấu chấm hết cho tháng mười một. Để sáng nay ngày đầu tiên của tháng 12 cho ta thấy bầu không khí như se lại vì gió và hơi lạnh thổi qua. Như đúng những ngày đông năm trước.
8. Tháng mười hai! Đừng nắng và gió nhè nhẹ thế này nữa. Se se một chút đi. Có được không.
9. Những ngày tâm trạng tuột dốc như hôm nay, cảm giác không còn muốn cố gắng vì bất kì điều gì. Muốn khóc. Cho khoảng thời gian đã mất, cho những điều đã đánh đổi. Bản thân mình, thật ích kỷ!
10. Tháng 12! Tháng này là tháng giáng sinh, là tháng sinh nhật, là tháng cuối năm, là tháng cuối cùng để cố gắng thật nhiều để kết thúc năm, để có thể mỉm cười chào một năm mới!
11. Anh thấy không thành phố vẫn bình yên. Tháng Mười Hai lại ấm màu lễ hội. Có một chút nhớ nhau trong dòng đời rất vội. Và những ngày dài lắm để quên nhau!
12. Cái lạnh tháng 12 vụn nhạt hơn em tưởng, không biết vì lí do gì, em lại thấy mệt mổ đến chán ghét. Mùa đông, khi em yêu, từng nhịp đập cảm xúc ùa về trong khoảnh khắc. Khi em buông tay, trái tim cơ lỡ từng hồi náo nức trong cảm xúc hỗn loạn.
13. Tháng 12 xa với em đã từng là một mùa đông ấm, rất ấm. Giờ đây, tháng 12 trong em chỉ còn lại là tháng với những ngày kỷ niệm của em và anh, những kỷ niệm ngọt ngào.
14. Chúng ta không còn yêu nhau nữa, bầu trời ngoài kia vẫn xanh, mọi người vẫn sống trong sự hối hả của công việc. Cho dù tình yêu có kết thúc thì cuộc đời này cũng không thể ở đó mãi để đợi ta được.
15. Một ngày cảm giác mọi thứ lại cân bằng, lại có hy vọng về một cái gì mơi mới, hi vọng về cái tốt hơn, thuận lợi hơn.
16. Giá có ai đó cho tôi có thể dựa vào được thì tốt quá, thấy mệt mỏi vì phải tỏ ra mạnh mẽ rồi, cố lên nào cô gái, mọi chuyện rồi sẽ ổn mà, người này không tốt với mình rồi lại có người khác tốt với mình mà, lòng tin là gì không biết, đúng là tưởng không mà không tưởng!
17. Đừng xấu hổ vì mình không Xinh Đẹp mà hãy tự tin dù mình không xinh đẹp nhưng vẫn được yêu thương!
18. Thế giới của chúng ta vận hành theo cách chúng ta bên nhau, dựa vào nhau và yêu nhau. Bình yên chính là dù cho mọi thứ xung quanh náo nhiệt thì dựa vào vai nhau mọi thứ vi vu như tiếng gió. Giữa cuộc đời nho nhỏ, chút tạp âm đó, chẳn nhằm nhò.
19. Chào tháng 12 của tôi hô lê tháng mới mong mọi điều may mắn vui vẻ suôn sẻ đến với tôi xua tan mọi điều kém may mắn.
20. Tháng 12, khi mùa đông đã chạm ngõ tự khi nào. Em đi tìm cho mình những vạt nắng hiếm hoi còn sót lại của mùa thu trong cái giá rét của những ngày đầu đông buồn lê thê.
21. Cha hay nói với các trẻ em là: “tháng 12 là tháng của những điều ước”.
23. Tháng 12! Tháng cuối cùng của năm. Năm nào cũng tự hỏi “một năm qua đã làm được gì?” Vậy rồi một năm nữa lại qua đi! Để luôn cảm thấy có lỗi với bản thân mình. Cứ thế 6 năm thanh xuân lại trôi đi…
24. Chào Tháng 12. Tháng sanh thần của mình. Mong là mọi việc suôn sẻ. Giúp mình thành công trong công việc. Mong là tháng của yêu thương.
25. Một vài người vô tình lướt qua nhau, làm kỷ niệm tung tóe như mưa vỡ. Tháng mười hai rồi, nhắc mình nhẹ nhàng thôi.
Status Cảm Xúc Về Tháng 12
26. Tháng 12, mùa đông, màu trắng, tuyết, những bông hoa li ti… những thứ mình yêu vì cảm giác, không cần lý do.
27. Tháng này là tháng giáng sinh, là tháng sinh nhật, là tháng cuối năm, là tháng cuối cùng để cố gắng thật nhiều để kết thúc năm, để có thể mỉm cười chào một năm mới!
28. Cái lạnh tháng 12 vụn nhạt hơn em tưởng, không biết vì lí do gì, em lại thấy mệt mổ đến chán ghét.
29. Tháng 12. Tháng của những kẻ tự tình với cơn lạnh ngoài kìa, Vùi mình băng qua cơn lạnh lẫn hơi ấm của những kẻ quấn nhau ngoài phố.
30. Tháng 12 bớt mưa, trời khô khô xám xám, gió nhiều hơn. Mình ghét nhất mấy cơn gió chướng. Gió rít qua khe hở vô nhà, hú lên từng đợt, cây cối ngã nghiêng, bụi bay mịt mù. Ô cửa sổ của mình vì thế mà cứ đóng im lìm, kín mít, ngột ngạt.
31. Tháng 12, tôi ngồi đây, đan hai bàn tay lạnh ngắt vào nhau trong vô thức, trái tim tôi run lên thúc giục tìm về những kí ức đã qua của một thời tuổi trẻ sẽ qua đi không bao giờ trở lại nữa, tôi hồi tưởng về những năm tháng đầu tiên khi rời ghế nhà trường THPT, với những bước chập chững đầu tiên khi dấn thân vào đời. Tôi đã yêu, yêu một nụ cười, một hình bóng xa xăm, một con người mà dường như ông trời không muốn se duyên kết phận cho chúng tôi, chỉ đơn giản ông muốn chúng tôi gặp nhau, yêu nhau rồi xa nhau vậy thôi. Để giờ đây, bao nhiêu năm đã qua, những tiếc nuối của hai con người vẫn mãi ở đó, nguyên vẹn và tinh khôi như cái tuổi 18, buổi ban đầu mới yêu.
32. Có những tình yêu, lúc yêu thì rầm rầm rộ rộ, gắn bó keo sơn, nhưng đến lúc hạ màn, trong lòng chẳng lưu lại vết tích, cùng lắm trở thành câu chuyện cười của buổi trà dư tửu hậu. Có những tình yêu, lúc yêu hết sức nhẹ nhàng, tĩnh lặng như nước, nhưng sau khi chia tay sẽ trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa, dù không chạm vào cũng nhói buốt trong lòng.
34. Giá có ai đó cho tôi có thể dựa vào được thì tốt quá, thấy mệt mỏi vì phải tỏ ra mạnh mẽ rồi, cố lên nào cô gái, mọi chuyện rồi sẽ ổn mà, người này không tốt với mình rồi lại có người khác tốt với mình mà, lòng tin là gì không biết, đúng là tưởng không mà không tưởng!
35. Lỡ hẹn từ những năm hai mươi, rồi hai lăm, rồi gần ba mươi mới hoàn thành, ao ước bấy lâu ,mỗi ngày lại thấy nên yêu bản thân thêm chút, thêm chút, thêm chút!
36. Chúng ta đều như vậy, lướt qua cuộc sống của nhau chỉ như một bản nhạc bỗng dưng được chơi trong một ngày nhiều gió.
37. Giữa tháng 11, sống với ý thức trống rỗng, và đang trong giai đoạn tìm kiếm câu trả lời rằng cuối cùng là vì điều gì? Loay hoay và loay hoay. Sắp đến tháng 12 rồi, mùa mà mình thích nhất trong năm, đến Sài Gòn cũng cảm nhận được cái không khí se lạnh! Bất giác thèm đi đâu đó, một mình, yên tĩnh, uống chút bia, say và lắc lư theo nhạc yêu thích. Mùa lạnh sắp đến rồi, em có cần áo ấm không, tôi cho mượn.
38. Mừng ngày của anh. Cuộc đời vui vẻ, một đời an nhiên. Em cứ ngỡ ta có thể qua ngày tháng này. Vậy mà như dự đoán lòng người. Anh để mình em giữa mùa thu tháng 9, đầy âm u, hơi lạnh. Chúng ta vẫn để tình trạng “bạn bè” với nhau. Vậy mà không một ai dám lên tiếng. Bao nhiêu lời hứa em vẫn để trong lòng. Em vẫn đợi anh một chiều đông Tháng 12, đợi anh về con phố nơi em ở. Hẹn gặp anh chàng trai tháng 11.
40. Nếu đã là duyên thì nhất định mình sẻ theo đuổi. Trên những con đường, dù nhiều ngã rẽ nhưng chúng ta cũng không biết chắc được phía trước sẻ có những gì và mình sẻ cố gắn được đến đâu. Thế nên hãy bình tĩnh, cố gắn và tiếp tục cuộc hành trình… khi có bạn bè,có sức khoẻ thì đi nhanh. Còn khi mệt mõi thì cứ dừng lại mà ngơi nghĩ. Cuộc đời hãy sống và đừng để mình phụ thuộc vào quá nhiều thứ. Đối với mình niềm vui lớn nhất vẫn là tìm thấy cho mình sự tự do và thoải mái. Cuộc sống không phải chịu áp lực, không phải suy nghĩ và chọn lựa nhiều thì sẻ yên ổn. Có lẽ mọi thứ cứ như thế,cứ xô nhau về nhiều phía, bắt mình phải ôm lấy tất cả, cân bằng… rồi mình cũng sẽ trưởng thành hơn,mạnh mẻ hơn từ đó mà mọi thứ trở nên đơn giản hơn… Và về sau mọi thứ sẻ yên bình.
41. Bước vào thời khắc giao thừa là lúc mình nhìn thấy ánh lửa rực hồng nhóe lên. Cứ mỉm cười và cầu nguyện… Và cả ngày hôm nay mình cứ mãi mê vào công việc rồi cứ chợt nhận ra cứ điên cuồng với nó khi bản thân còn có thể.
42. Trước đây, tôi từng cho rằng, cảm giác an toàn chính là một lời hứa hẹn, là bàn tay nắm chặt lúc băng qua đường, là những lời nói đầy ấm áp. Nhưng hiện tại, có thể cho tôi cảm giác an toàn chỉ đơn giản là ánh mặt trời rực rỡ, là điện thoại được sạc đầy pin, là trong túi luôn có tiền, là người thân luôn ở cạnh.
43. Đà Lạt tháng 12 lạnh tê tái. Trời không nắng và gió rất lạnh. Có người hỏi mình sao không đi nơi khác mà cứ đi ĐL hoài. Mình cũng không biết tại sao nữa. Cứ mỗi lần muốn đi đâu đó, mình lại chọn Đà Lạt. Vì về nơi ấy mình cảm thấy yên bình, thân thuộc và nên thơ.
44. Có một mùa người ta gọi chia xa. Người ở đây bỗng hoá ra thành lạ. Cả một trời thương nhớ ở bên ta.
45. Hình như bất cứ nơi nào ở thành phố cũng mang một phong vị lãng mạn. Đà Lạt thật đẹp, nhẹ nhàng và thật ấn tượng. Xin để lại một chút nhớ trên những con đường dài in bóng những hàng cây lá kim, xen lẫn vào là nắng vàng như mật ngọt. Lạnh một chút, ấm một chút!
46. Không phải ngẫu nhiên mà người ta bỗng nhớ thương nhau nhiều đến thế giữa tháng 12. Bởi lẽ tháng 12 cũng là thời điểm của gió bấc mưa phùn, của giá rét, cô đơn. Đi giữa tháng 12, làm sao ngăn lòng mình thôi nhớ đến một ai đó.
47. Tình yêu ngày ấy như một giấc mơ đẹp mà ta chẳng muốn thức dậy, một giấc mơ ấm áp giữa mùa lạnh giá. Khi ta không còn chút hơi ấm nào trong thực tại, ta trở lại tháng 12 của quá khứ để kiếm tìm lại những kỷ niệm còn ấm.
48. Tháng Mười Hai về rồi, thời gian chẳng ngừng trôi. Khi ta nhận ra rằng thời gian đang đẩy chúng ta ngày càng xa nhau, ta lại càng muốn tìm lại, băng qua thời gian để tìm lại nhau. Em có về nghe tháng mười hai?
49. Một tháng Mười Hai tha thiết nhớ thương. Ở một không gian khác, có một cô gái cũng ủ nỗi nhớ giữa tháng Mười Hai, để cất lên thành tiếng thơ dịu nhẹ mà không kém phần da diết. Mời bạn cùng đến với bài thơ. Tháng Mười hai về, nơi ấy lạnh không anh?
50. Tháng mười hai về, có cô gái đứng chông chênh giữa hai bờ quên nhớ. Mùa Giáng sinh năm trước, còn có những lời hẹn ước nhưng Giáng sinh năm nay chỉ còn hai bàn tay lạnh ngắt vì yêu thương năm nào đã trôi tuột qua những kẽ tay. Tháng 12, chở em về với nỗi nhớ, còn anh, anh có trở về không?
51. Tháng 12, cuối đông, có một mùa hoa cải, có tấm áo sờn vai của mẹ, có những lời ru ầu ơ thuở bé, có những điều thân thương để người ta có thể viết nên những vần thơ giản dị. Anh sẽ về viết tiếp tháng 12, để mùa đông chẳng còn tần ngần bên hiên cửa.
52. Tháng 12, có cô gái run rẩy trong từng cơn gió lạnh vẫn lo cho người ở nơi ấy liệu có lạnh hay không? Bàn tay ấy đã ấm áp bên bàn tay khác hay vẫn lạnh tanh mỗi độ gió đông về. “Xa nhau rồi, trăn trở lắm ai ơi. Tuyết rơi đầu đông người có trở mình cảm lạnh? Sức khỏe của người là điều tôi lo lắng nhất, dẫu bây giờ tôi chẳng quyền gì để thăm hỏi, quan tâm. Nơi trời xa có bao giờ tôi là người được nhớ, có ngấn lệ nào người đã rớt cho tôi?”
53. Tháng 12, thời tiết chùng chình, đỏng đảnh, có gió sắt se, có mưa dầm ủ dột, có những cơn gió mùa và cả nắng giữa trời đông. Tháng 12 đem đến cho người ta bao cảm xúc và cứ đi vào thơ một cách tự nhiên, đầy thi vị như thế.
Tháng 12 Và Những Cơn Mưa Qua – Tác Giả: Nguyễn Ngọc Trâm
Anh là cơn mưa đầu đời làm tim tôi khẽ run vì lạnh. Anh là chàng trai tháng mười hai với những cái nhìn lạnh băng đóng tuyết. Anh không giúp mùa đông của tôi được sưởi ấm, nhưng, chính điều đó làm tôi thích anh. Thích dai dẳng, rả rích.
Đông về, kèm theo những cơn mưa rả rích, lạnh thấm vào tim, tâm trạng của một người xa quê. Mưa với những kí ức tràn về, lửng lơ trong màn hoài niệm, tiếng mưa như gợi nhắc một ngày rất đỗi xa xăm. Những ngày này, những mùa mưa năm trước, là những lần đi học ướt như chuột với lũ bạn, cái cảnh đạp xe mặc áo dài mà không mang dép nghe sao thân thuộc quá, một chút ngỗ nghịch của tuổi học trò, một chút để nhớ, một chút đủ để khắc sâu vào nơi nào ấy trong tim, nhưng cũng đủ để mắt ướt nhòe mỗi khi chợt nhớ.
Mưa là những lần ngẩn ngơ nhìn sân trường qua ô cửa sổ quen thuộc, góc sân trường ấy, hàng cây ấy, những giờ học thể dục được nghỉ vì mưa ,yêu lắm. Nhớ dáng thầy trong mưa những ngày đến lớp, thương bóng cô vội vã và những lời giảng trong tiếng mưa rơi. Mưa là tuổi học trò, tuổi đẹp nhất của đời người, trong sáng, hồn nhiên, một chút buồn vu vơ mỗi lúc mưa về, chợt đến, chợt đi.
Và mưa, là những ngày tháng bên gia đình. Trong ngôi nhà nhỏ ấy, mọi người quây quần bên nhau với những bữa cơm tối sớm hơn thường lệ, đơn ngiản vì ba hay nói ” trời mưa đói bụng”, mưa mang về một miền kí ức rất đỗi bình yên.
Giật mình nhìn lại xung quanh, bốn bức tường với những thứ đồ công nghệ hiện đại, chỉ một mình, chợt thấy lẻ loi và lạc lõng quá, ngoài trời, mưa vẫn rơi. Mùa mưa năm nay đến chậm hơn, nhưng lạnh hơn thì phải. Co ro trong tấm nệm dày cộm mà vẫn thấy buốt, giá mà có một vòng tay mẹ, giá mà có tiếng nói ấm áp của ba, thì mọi thứ sẽ tốt hơn nhiều.
Đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn khóc nhè mỗi dạo mưa về, vẫn hờn trách mưa chỉ làm người ta thấy nhớ và buồn, vẫn thấy chút xuyến xao mỗi khi chợt cảm nhận cái nắm tay một chiều mưa bay của năm trước, nhưng tất cả, chỉ là một quá khứ đáng để nhớ và giữ lấy mà thôi.
Ngày ấy. Anh bước vào cuộc sống của tôi trong màn mưa mỏng, nhẹ nhàng và xa lạ. Trong tim anh có một tảng băng lớn mà tôi không tài nào chạm được đến. Anh lạnh lùng, vô cảm. Anh không lãng mạn như bao người, anh thực tế và chỉ cắm cúi vào công việc. Tôi là một cô bé cứ bám lấy anh, giống một người em nhỏ, nhưng hình như anh không còn câu nào khác ngoài câu “anh đang làm việc, đừng làm phiền”. Tôi từng nghĩ hay anh cũng giống như những nhân vật trong truyện ngắn Dương Thụy, có niềm đau nào đó quá lớn nên mượn việc để quên, nên không dám thử yêu lần nữa. Nhưng không, tất cả cũng chỉ là sự nhiễm truyện quá mức của tôi mà thôi.
Anh là một dấu hỏi chấm. Anh là cơn mưa đầu đời làm tim tôi khẽ run vì lạnh. Anh là chàng trai tháng mười hai với những cái nhìn lạnh băng đóng tuyết. Anh không ấm áp, anh không nhẹ nhàng. Anh không giúp mùa đông của tôi được sưởi ấm, nhưng, chính điều đó làm tôi thích anh. Thích dai dẳng, rả rích.
Và, ngày tôi ra đi để tìm một cơ hội mới cho mình. Sài Gòn trời mưa nặng hạt. Nhưng là cơn mưa tháng chín mùa thu. Anh đến. Khẽ nắm tay tôi thật chặt. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được anh ở gần tôi, lần đầu tiên tôi biết rằng anh không phải là cỗ máy. Khẽ nói vào tai tôi: “Anh chỉ lạnh vào tháng mười hai với những cơn mưa ngang”.
Tôi gật đầu. Nhưng anh đâu biết rằng, chính mưa mùa đông mới là lúc tôi thích anh, còn bây giờ, thu đến, hạ sang, hay xuân ấm áp, cũng là mưa đấy, nhưng mưa đó không dành cho những khoảng lặng trong tim tôi, nó dành cho những điều cao xa hơn mà tôi đang với tới. Những ước mơ.
Tháng mười hai – đi qua gian hàng đông lạnh, chợt thấy cái lạnh của những ngày cuối năm. Tháng mười hai và những cơn mưa qua. Tháng mười hai, chuẩn bị tâm lí cho năm năm không ăn tết ở quê nhà.
Tháng 12 Và Ngăn Khóa Ký Ức – Tác Giả: Nguyễn Thúy Hạnh
Ta cảm thấy tâm hồn mình như một cái ngăn kéo chứa đựng bao nhiêu thứ linh tinh. Cái ngăn kéo ấy đã được khóa lại bấy lâu nay, khi người cầm chìa khóa đã ném chiếc chìa khóa đi rồi. Một áng mây trôi qua trời, một cơn mưa đi qua chiều, một bóng ai đi qua đời ta như ngọn khói nghi ngút từ ly cafe đen không đường không đá.
Thoắt một cái, tháng 12 thoảng qua như cơn gió. Tháng 12, những ngày sắp chia xa, sao làm ta bâng khuâng đến lạ. Với tất cả mọi người, tháng 12 là tháng cuối cùng của năm mới, nó sẽ qua đi để cho ta đón chào một năm mới tinh khôi với đủ đầy ước nguyện. Có ai ghét tháng 12 không nhỉ? Chắc là không, bởi vì tháng này rất quan trọng với mỗi chúng ta.
Bố nói với ta, tháng 12 là tháng củ mật nên nó rất thiêng liêng với mỗi người.
Anh bảo tháng 12 trở nên quan trọng vì đã được người ta đã trao cho nó cái quyền được phán xét 11 tháng còn lại.
Tháng 12 đi qua cánh đồng, hanh hao chiều chỉ còn chỏng chơ gốc rạ. Ai đó cắt những cuống rạ rồi đốt lên giữa đồng chiều. Những ngọn khói bốc lên sao ta cảm thấy ấm áp lạ lùng. Từ lâu, ta thấy thích cái mùi của khói, cho dù nó làm ta cay xè đôi mắt. Đứng từ xa quan sát làn khói ấy, ta thấy sau cái mở ảo đó, có một điều gì thật gần gũi với ta. Đi xa, nhớ quê hương, ta nhớ một cột khói cao dài xám xịt lan tỏa giữa đồng chiều.
Trên chuyến xe buýt nọ, cô bé gặp lại người bạn trai cũ. Rồi họ yêu nhau để cùng ôn lại những ngày tháng tuổi học trò không quên của mình. Vì họ ở xa nhau nên tình yêu của họ ngày càng lớn hơn sau mỗi lần gặp gỡ. Đi bên nhau, họ chỉ biết có nhau thôi mà không biết rằng có bao người đang tồn tại xung quanh họ. Hình như giới trẻ bây giờ là thế, yêu chóng vánh vội vàng. Trong mắt họ, chỉ có bạn của mình thôi, không biết xung quanh còn có ai khác cả. Đến một ngày, họ chia tay nhau cũng chóng vánh như khi họ gặp nhau vậy.
Từng ngày, từng ngày trôi qua. Một tháng 12 nữa sẽ lại dần dần đi qua ta như thế. Gấp gáp, bận rộn, ồn ào, vội vã như khi nó được sinh ra. Vào những ngày cuối cùng của năm này, bất giác ta cảm thấy nhớ vô cùng những tháng đã qua, những ngày đã qua. Nhớ lắm những người đã xa. Trong số những người đã xa ấy, có người làm ta khóc, có người làm ta cười, có người làm ta vui, có người làm ta đau. Tất cả những gì đã qua tự nhiên ùa về trong chốc lát. Những vui, những buồn, những da diết bâng khuâng bất giác quay trở lại.
Ta cảm thấy tâm hồn mình như một cái ngăn kéo chứa đựng bao nhiêu thứ linh tinh. Cái ngăn kéo ấy đã được khóa lại bấy lâu nay, khi người cầm chìa khóa đã ném chiếc chìa khóa đi rồi. Một áng mây trôi qua trời, một cơn mưa đi qua chiều, một bóng ai đi qua đời ta như ngọn khói nghi ngút từ ly cafe đen không đường không đá. Thấm thoắt một năm đã qua, 365 ngày vẫn đủ đầy tròn trịa nhắc cho ta nhớ lại những thứ đã xa mà ta không thể xa. “Tít…tít”, một dòng tin nhắn bay đến, tin nhắn từ một số điện thoại lạ: “Người ơi! Ta đã tìm được mật mã để mở chiếc ngăn kéo của người”. Tin nhắn của ai đó làm cho ta bật cười, tiếng cười làm xua tan màn đêm.
Trời chạng vạng sáng, bên ngoài thêm một nụ đào phai hé nở, thêm một sắc mai vàng hé mở cùng ta chia tay tháng 12.
Tháng 12 Ơi, Ấm Áp Cùng Tôi Nhé! – Tác Giả: Nguyen Linh
Tháng 12, tháng cuối năm cho những công việc thúc giục, hối hả, tháng tất bật với những kì thi kéo dài, tháng của tiết trời se lạnh, của những nỗi nhớ không tên, của sự cô đơn lạc lõng… Tôi đút tay vào túi áo khoác lang thang trên phố xung quanh là những cửa hàng bày bán cây thông cùng những bộ trang phục, những món đồ trang trí lung linh đáng yêu cho ngày noel sắp tới, tôi kiếm cho mình một chỗ ngồi yên tĩnh trong Mộc và nhâm nhi hương vị của tách cacao nóng nhìn ra ngoài qua tấm kính dán đầy hình những bông tuyết bay mặc kệ ngoài kia dòng người đang vội vã pha trộn với vô vàng những tạp âm, tôi thả hồn mình trượt dài trong nỗi nhớ…
Tháng 12, tôi thích cảm giác được ở nhà, thích mỗi sáng ngủ nướng trong cái mền ấm áp mẹ mua cho, đôi khi lại thích dậy sớm hít thật sâu cái không khí trong lành mà ở quê mới có, thích được nhìn ba và chị gái lần lượt chạy xe đi làm, thích mỗi sáng cùng mẹ dọn dẹp góc sân nhỏ, thích mỗi tối cả nhà quây quần bên mâm cơm mẹ chuẩn bị…giờ đây khi ở một nơi xa nhà rồi tôi mới thèm những ngày nghỉ lễ để được về với gia đình thân yêu.
Tháng 12, với tôi là sự cô đơn kéo dài, cô bạn cùng phòng vui vẻ với những dự tính đi chơi noel cùng bạn trai, tôi cười nhìn họ hạnh phúc, noel năm nay tôi lại một mình, lại tự mua một cái thiệp đặc biệt để tặng riêng mình, tự thưởng cho mình những món ăn ngon cùng bạn bè trong” hội alone”, có người từng nói” trong những ngày đặc biệt, người nào hạnh phúc thì càng thêm hạnh phúc, người nào cô đơn thì càng thêm cô đơn”, thật sự thì tôi thấy cô đơn trong cái không khí rộn ràng của giáng sinh, thấy cô đơn giữa thành phố nhộn nhịp này, giữa những đôi tình nhân tay trong tay cảm nhận sự ấm áp…
Tháng 12, cho những nỗi buồn sẽ qua, cho những niềm vui sẽ đến trong năm mới, bắt đầu refresh lại cuộc sống của chính mình, tập cho mình mạnh mẽ để vượt qua mọi nổi buồn trong cuộc sống, mở lòng mình với mọi người để nhận lại sự yêu thương, để biết yêu thương vẫn còn đong đầy ở mỗi trái tim, đừng vì những muộn phiền nhỏ nhặt trong lòng mà quên đi niềm vui xung quanh mình…
Bạn Đang Xem STT Tháng 12, Status Xin Chào & Viết Về Tháng 12 Mùa Đông Rét Mướt – Cùng Xem Lại STT Tạm Biệt Tháng 11 & Chùm Thơ Tạm Biệt Tháng 11!
Các Bạn Đang Xem Bài Viết STT Tháng 12, Status Xin Chào Tháng Mười Hai Mùa Đông Rét Mướt Tại Danh Mục Status Hay Về Tình Yêu của Blog Boxxyno.com . Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
--- Bài cũ hơn ---