Nhuận Ngọc:
Cây trâm của tiên tử rất đặc biệt
Cẩm Mịch:
Chẳng qua tiện tay nhặt được thôi, nếu Tiểu Ngư Tiên Quan thích thì cứ cầm lấy đi
Nhuận Ngọc:
Sợi lông phượng này rất chói mắt, Nhuận Ngọc cho là không phong nhã bằng cành bồ đào tiên tử cài hôm trước
流光把人抛 红樱绿蕉 Liúguāng bǎ rén pāo hóng yīng lǜ jiāo
Thời gian dễ dàng vứt bỏ người, hồng cánh anh đào, xanh lá chuối tiêu
几番春愁把酒浇 Jǐ fān chūnchóu bǎjiǔ jiāo
Mấy lần xuân tới rượu sầu cạn say
银字笙箫调 心乱成烧 Yín zì shēng xiāo diào xīn luàn chéng shāo
Nhạc kèn âm điệu đìu hiu, lòng như tơ rối tựa chừng lửa thiêu
枫叶秋红落叶飘 Fēngyè qiū hóng luòyè piāo
Phong diệp thu sang thay sắc đỏ, rơi rụng tung bay theo gió kia
Cẩm Mịch:
Hỏa Thần vừa rồi vốn định phóng hỏa đốt ta, nào ngờ lại thiếu chính xác
Húc Phượng:
Đốt ngươi? Không bằng đốt chính bản thân ta…
笑靥醉红瑶 玲珑颜酡 Xiàoyè zuì hóng yáo línglóng yán tuó
Nụ cười ngọc lúng đồng tiền, lung tinh mặt đỏ cơn say đượm nồng
胭脂淡扫蹙眉梢 Yānzhī dàn sǎo cù méishāo
Sắc môi phai nhạt, cau cau chân mày
若说是无情 叹芳华少 Ruò shuō shì wúqíng tàn fāng huá shǎo
Nếu nói là vô tình thở than thanh xuân ngắn ngủi
流萤轻巧 Liúyíng qīngqiǎo
Ánh sáng đom đóm đơn giản
轻渡云霄 Qīng dù yúnxiāo
Nhẹ vụt qua bầu trời
繁花如荼月色敛银辉皎 Fánhuā rú tú yuè sè liǎn yín huī jiǎo
Trăm hoa lung linh rực rỡ trong ánh sáng bạc chói lọi của vầng trăng
自古多情总被无情纷扰 Zìgǔ duōqíng zǒng bèi wúqíng fēnrǎo
Từ xưa tới nay, đa tình luôn bị vô tình quấy nhiễu
碎碾惆怅绝情宵 Suì niǎn chóuchàng juéqíng xiāo
Nghiền nát đêm u sầu vô cảm
观尘镜朦胧映照 Guān chén jìng ménglóng yìngzhào
Nhìn vào tấm gương bụi mờ chiếu rọi
何时了 Hé shíliǎo
Thuở nào rùi
付相思燃烬杳 Fù xiāngsī rán jìn yǎo
Mang tương tư đốt thành tro bụi tan biến đi
Nhuận Ngọc:
Hắn chết rồi, không thể nào sống lại được nữa. Nhưng nàng vẫn còn có ta. Nàng có nghe thấy nhịp đập từ nơi trái tim ta không? Mỗi nhịp đập là một tiếng gọi nàng quay trở lại đấy!
芳菲斜阳老 看断肠草 Fāngfēi xiéyáng lǎo kàn duàncháng cǎo
Hương hoa, tà dương cũ chỉ còn thấy cỏ đoạn trường
醉梦盼归佳人笑 Zuì mèng pàn guī jiārén xiào
Tỉnh mộng mong mỏi giai nhân trở lại cười tươi
万般总关情 泪吞语悄 Wànbān zǒng guān qíng lèi tūn yǔ qiāo
Cuối cùng đóng kín tất cả tình cảm, lặng lẽ nuốt lệ vào trong
吹断红箫 Chuī duàn hóng xiāo
Thổi khúc hồng tiêu
一夜灯熬 Yīyè dēng áo
Thức suốt một đêm bên ngọn đèn
花中梦六叶霜瓣水云遥 Huā zhōng mèng liù yè shuāng bàn shuǐ yún yáo
Sáu cánh hoa sương trong mộng, nước mây đã xa
她只身来去不乱分毫 Tā zhīshēn lái qù bù luàn fèn háo
Nàng đến rồi đi chỉ một mình, một chút bất loạn
良辰虚设青丝握 Liángchén xūshè qīngsī wò
Ngày lành tháng tốt có tác dụng gì, giữ chặt mái tóc xanh của nàng trong tay
沉醉冰桂绡衣薄 Chénzuì bīng guì xiāo yī báo
Say sưa trong rượu băng quế, tơ y mỏng
一夕好 Yī xī hǎo
Qua một đêm đẹp
云掩月涩狂潮 Yún yǎn yuè sè kuángcháo
Mây che ánh trăng, thủy triều nhẹ dâng
繁花如荼月色敛银辉皎 Fánhuā rú tú yuè sè liǎn yín huī jiǎo
Trăm hoa lung linh rực rỡ trong ánh sáng bạc chói lọi của vầng trăng
自古多情总被无情纷扰 Zìgǔ duōqíng zǒng bèi wúqíng fēnrǎo
Từ xưa tới nay, đa tình luôn bị vô tình quấy nhiễu
碎碾惆怅绝情宵 Suì niǎn chóuchàng juéqíng xiāo
Nghiền nát đêm u sầu vô cảm
观尘镜朦胧映照 Guān chén jìng ménglóng yìngzhào
Nhìn vào tấm gương bụi mờ chiếu rọi
何时了 Hé shíliǎo
Thuở nào rùi
付相思燃烬杳 Fù xiāngsī rán jìn yǎo
Mang tương tư đốt thành tro bụi tan biến đi
Húc Phượng:
Cẩm Mịch, trái tim ta nàng đã hiểu rõ, cho dù nàng giận ta, oán ta, ta cũng kiên quyết không để cho nàng và Dạ Thần liên hôn
流光把人抛 红樱绿蕉 Liúguāng bǎ rén pāo hóng yīng lǜ jiāo
Thời gian dễ dàng vứt bỏ người, hồng cánh anh đào, xanh lá chuối tiêu
几番春愁把酒浇 Jǐ fān chūnchóu bǎjiǔ jiāo
Mấy lần xuân tới rượu sầu cạn say
Húc Phượng:
Xuống địa ngục thì làm sao? Giữa trời đất này, há có thứ gì có thể làm cho Húc Phượng này sợ hãi sao!
银字笙箫调 心乱成烧 Yín zì shēng xiāo diào xīn luàn chéng shāo
Nhạc kèn âm điệu đìu hiu, lòng như tơ rối tựa chừng lửa thiêu
枫叶秋红落叶飘 Fēngyè qiū hóng luòyè piāo
Phong diệp thu sang thay sắc đỏ, rơi rụng tung bay theo gió kia
Cẩm Mịch:
Ta như thế nào lại muốn lấy Dạ Thần, ta chỉ muốn lấy chàng. Húc Phượng