Cập nhật nội dung chi tiết về Rooftop Prince – Một Kết Thúc Đẹp Và Đầy Ám Ảnh mới nhất trên website Altimofoundation.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
.
Dành tặng những thành viên nhà Gác Mái, ‘Dù 300 năm sau, bộ phim này sẽ vẫn được nhớ đến’ phải không mọi người?
Đến với Rooftop Prince trong niềm vui, sự tò mò và kì vọng, nhưng chỉ là kì vọng dành cho một rom-com bình thường, thế nên tôi đã bị ấn tượng, thậm chí ám ảnh bởi cái kết của nó.
Xuyên suốt từ đầu đến cuối phim là sợi dây vô hình mà bền chặt của Định mệnh. Chính Định mệnh đã buộc hai con người – một là hoàng thái tử của thời đại ChoSeun, một là cô gái tài hoa Boo Yong tốt người đẹp nết, để rồi chia rẽ họ. Thì nào ai bảo định mệnh không có lúc sai lầm? Nếu không thì đâu có phải dây dưa kéo dài đến thời hiện đại để tiếp nối một mối duyên còn dang dở từ 300 năm trước?
Trải qua từng tập phim, mọi cung bậc cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố cùng nhân vật, có những khi bật cười trước sự ngố đến dễ thương của bộ tứ siêu nhân GAO lol, có khi cau mày vì một vài hạt sạn không-thể-thiếu-trong-phim-Hàn, cũng có khi bật khóc vì tình cảm của Gak – Ha và đau đáu vì câu trả lời cho Định mệnh…. Nhưng đọng lại sau 20 tập phim chính là một bản tình ca tuyệt đẹp về tình yêu. Có lẽ bất cứ ai đã ăn, ngủ cùng phim hàng tháng trời đều sẽ cảm thấy đôi chút hụt hẫng sau khi xem cái kết. Bản thân Bông cũng vậy, lí trí thì bảo rằng cái kết sao đẹp quá, đến mức khiến mình không ngăn được nước mắt, nhưng trái tim thì vẫn còn day dứt mãi một điều gì…
Cái kết không viên mãn như một cái kết phải có của câu chuyện tình hoàng tử – lọ lem thường thấy. Nó buồn, đẹp da diết và vì thế nên nó càng ám ảnh. Quên sao được ánh mắt của Thái tử khi ăn món trứng chiên cuộn cơm cùng 3 người kia, miệng mỉm cười nhưng đôi mắt thì đang khóc, quên sao được dáng vẻ cô đơn khi đi dạo trên hồ một mình mà nhớ về Park Ha cùng bao kỉ niệm, quên sao được những giọt nước mắt của Park Ha khi anh dần tan biến, và quên sao được tình yêu mà chỉ đến phút cuối đời mới có thể tỏ bày của Boo Yong… Có lẽ sẽ còn day dứt mãi về những khoảnh khắc ấy, và đó chính là cái kết buồn mà tôi nói. Nhưng nếu chỉ có thể, nếu chỉ là hai người ở hai thời đại nhớ về nhau thì Rooftop Prince đã không đặc biệt như vậy. Bởi suy cho cùng, điều Biên kịch muốn gửi gắm không phải là một bi kịch mà chính là tình yêu thực sự sẽ luôn tìm thấy nhau.
Hãy nhớ lại ánh mắt của Tae Yong lúc Park Ha sau khi tỉnh lại, ánh mắt tinh nghịch đó, nụ cười đó và cả cái cách chắp tay sau lưng đó, tất cả không phải là của Lee Gak sao? Và bức tranh kí tên E.O, nếu chỉ là Lee Gak liệu có thể kí tên như thế? Vậy thì người đó là Tae Yong hay Lee Gak? Câu trả lời là cả hai. Đó không phải là Tae Yong của ngày gặp Park Ha ở New York, nhưng đó cũng không hoàn toàn là Lee Gak. Có thể bạn sẽ nghĩ làm sao tồn tại được hai con người trong cùng một thân thể? Nhưng thử nghĩ lại xem, theo giả định của câu chuyện thì tất cả hoán sinh đều giống với kiếp trước của mình? Tae Yong hay Lee Gak, Park Ha hay Boo Yong thì cũng là một mà thôi, dù cho do hoàn cảnh sống khác nhau mà họ khác nhau về lối sống, cách ăn nói, suy nghĩ… thì linh hồn của họ vẫn không hề thay đổi. [Có thể nói như Tae Yong đã có được kí ức của Lee Gak hay hòa làm một với Lee Gak vậy, vì bản thân hai người cũng không nhiều khác biệt, và linh hồn họ dù bao lần chuyển kiếp vẫn là một. Chỉ có một linh hồn, vậy nên không thể tồn tại cùng lúc trong một khoảng thời gian, thế nên khi Lee Gak vừa trở về quá khứ thì cũng là lúc Tae Yong tỉnh lại] Và vì vậy nên mới có chi tiết Tae Yong gặp Park Ha mà như đã thân quen từ lâu, còn nói ‘Sao em đến muộn vậy? Anh chờ lâu lắm rồi.’ và Park Ha đáp lại ‘Anh đã ở đâu vậy? Em vẫn luôn ở đây mà.’ Cái nắm tay của Park Ha và Tae Yong như là một sự nối liền của vòng quay số phận (chi tiết này đã được Biên kịch ngụ ý rất nhiều lần, ví dụ như khi chiếc nhẫn của Park Ha rơi xuống và lăn tới chỗ Lee Gak), trải qua 300 năm, linh hồn của họ vẫn nhận ra nhau, và tình yêu ấy lại được tiếp nối. Ở đây Biên kịch đã thực sự thoát ý, không còn khiến khán giả rối bòng bong trong mớ ‘Định mệnh’ ban đầu mà chỉ bằng một chi tiết, tất cả những mảnh vụn rời rạc đã ghép thành một, tạo thành một vòng tròn khép kín. Hẳn bạn đã nghe tới ‘Hai nửa linh hồn’ rồi chứ? Bạn có tin một điều như thế thực sự tồn tại? Tôi thì tin vào điều đó, bởi tôi đã được chứng kiến một tình yêu như thế, và cảm nhận nó bằng chính trái tim mình. Và tôi tin Biên kịch của Rooftop Prince cũng vậy. Trở lại sau 6 năm với tác phẩm này, cũng là sau một khoảng thời gian khi người vợ thân yêu qua đời, có lẽ định mệnh tình yêu tuyệt đẹp ấy chính là điều mà Biên kịch muốn truyền tải đến tất cả chúng ta. “Nếu thực sự thuộc về nhau, là một nửa của nhau thì dù trải qua bao nhiêu cách trở về không gian, thời gian, tuổi tác, địa vị, tính cách… thì hai tâm hồn ấy vẫn sẽ nhận ra nhau và hòa làm một”.
Đó chính là lý do mà Tae Yong đã có cảm tình với Park Ha ngay từ lần đầu gặp mặt
.
Đó chính là lý do mà hai con người đến từ hai thế giới khác nhau, xung khắc với nhau đến thế cuối cùng lại không thể xa rời
Và đó chính là lý do mà Park Ha đã nhận ra người đứng trước mắt cô chính là Lee Gak, dù cho anh có ẩn trong hình hài nào đi nữa…
.
Sẽ thật thiếu sót nếu không kể đến những hình ảnh đầy thi vị đã được khéo léo lồng ghép và trở thành chìa khóa để mở ra câu trả lời cho Định mệnh của họ. Trong vẻn vẹn 60 phút, từng mảnh ghép ‘cánh bướm bay ra từ chiếc khăn của Boo Yong’, ‘cái chết của Thái tử phi’, ‘Boo Yong – Phù dung’ hay câu đố ‘Sống nhưng là chết, chết nhưng là sống’ đã được kết nối thật trọn vẹn.
Sống nhưng là chết, chết nhưng là sống…
.
‘…Hạt hoa phù dung có thể trong suốt 2000 năm hoàn toàn giống như đã chết,không hề nảy mầm.Thế nhưng 2000 năm sau đó,những tưởng hạt phù dung không nảy mầm đã chết đó lại vẫn có thể nảy mầm lại một lần nữa.Bản thân hạt hoa phù dung đã là biểu tượng của “sống mà bất động như đã chết,chết nhưng lại mang trong mình sự sống” ’ [Lawliet07@kites]
Hạt hoa phù dung ở đây chính là sinh mệnh của Boo Yong đã gieo xuống hồ ngày nào, cùng với lời thề nguyện ‘Sống nhưng là chết, chết nhưng là sống. Dù có bao trăm năm nữa, tiểu nữ vẫn yêu người’. (Khoảnh khắc đón nhận cái chết, Boo Yong đã ngước nhìn vầng trăng tròn và ước nguyện, phải chăng đây chính là lý do Lee Gak xuyên không đến hiện đại đúng vào lúc nguyệt thực) Còn nhớ lời giải đáp của Boo Yong – ‘Gốc rễ của phù dung cũng là nằm dưới bùn mới có thể nở ra những đóa hoa xinh đẹp’, Đó chính là ý nghĩa của ‘Sống nhưng là chết’ – Tình yêu của Boo Yong vẫn tồn tại, mãnh liệt nhưng phải chôn sâu trong lòng không thể tỏ bày. Và ‘…đợi đến khi hoa tàn đi hạt giống mới rơi trên mặt đất’ – phải đợi đến khi chết, Boo Yong mới có thể giãi bày tình cảm của mình. Tình yêu của Boo Yong ngỡ như đã chết mà vẫn còn đang sống, tiếp nối đến hiện tại trong Park Ha, đó chính là ‘Chết nhưng là sống’. Tầng lớp ý nghĩa của câu đố ấy đã dần hé mở, và câu trả lời chính là tình yêu của Boo Yong. Trải qua giấc ngủ 300 năm, hạt phù dung đã trở thành đóa hoa xinh đẹp, và giọt nước mắt của Thái tử, dù không phải khóc cho Boo Yong, nhưng đã hóa thân vào bươm bướm để tìm đường đến với hiện tại, kết nối cho kiếp sau của họ.
Cái kết có lẽ sẽ còn để lại trong lòng chúng ta nhiều luyến tiếc và ám ảnh. Nhưng tôi tin đây là một cái kết không thể tuyệt hơn – như YooChun đã nói. Cảm ơn anh vì đã vượt qua khoảng thời gian khó khăn này và nỗ lực hết mình, ở trên thiên đường chắc chắn cha anh đang mỉm cười, và em tự hào là fan của anh. Cảm ơn ss Min, cảm ơn tất cả đoàn làm phim, và cảm ơn gia đình Gác mái thân yêu đã đồng hành cùng phim suốt thời gian qua. Nước mắt đã rơi và giờ đây nhìn lại, hãy mỉm cười vì khoảng thời gian ở bên nhau, vì được quen biết F5 và cả nhà Gác mái.
Here, we have Love.
24.5.2012
Share this:
Like this:
Số lượt thích
Đang tải…
Stt Tình Yêu Đẹp Nhất Khi Được Kết Thúc Bằng Một Đám Cưới Viên Mãn Đó Anh
Người ơi em mơ về anh đã bao ngày, một người yêu em và thương em. Từ đây hai ta sẽ chung bước, đôi tim hòa chung nhịp cùng nhau đi qua ngàn mưa giông.
Sau bao ngày tháng anh và em không thể ở bên nhau. Hôm nay định mệnh đã đến trái tim ta gắn liền. Tình yêu ta gắn kết hai đứa chung nhịp đập trái tim. Chúng ta cùng sánh nhau bước vào lễ đường làm lễ thành hôn.
Em chờ đợi, biết bao năm rồi, chờ ngày chúng ta về chung một nhà. Để từ đây ngọt bùi sớt chia, chỉ cần anh mãi ở trong đời em, cầm tay em. Mình sẽ mai bên nhau, bên nhau trọn đời.
Ngày mình nắm tay nhau trên Thánh đường cũng là ngày em biết chúng ta chính thức thuộc về nhau. Em chỉ mong tình yêu ấy sẽ mãi bền vững như chiếc nhẫn ta trao nhau, không bao giờ tan biến.
Ngày mình nắm tay nhau trên Thánh đường cũng là ngày em biết chúng ta chính thức thuộc về nhau. Em chỉ mong tình yêu ấy sẽ mãi bền vững như chiếc nhẫn ta trao nhau, không bao giờ tan biến.
Hôm nay, em là dâu ngày cưới còn anh là chú rể mới , em đi theo anh em đi theo anh em theo anh về , em là mây mười hướng còn anh là trăng là bướm. Anh đi nơi đâu anh đi nơi đâu là em ở đó…
Ngày mai em là cô dâu mới, ngày mai em mặc chiếc áo dài theo chồng. Ngày mai em cười thật hạnh phúc, ngày mai em được ở bên người mà em yêu.
Em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhấ t trong đời anh, cho anh cuộc sống mới đầy ắp tiếng cười rộn vang, cho anh sự bình yên thật ấm áp mỗi khi đêm về , cho anh ngàn nụ hôn chắp cánh ước mơ bay thật xa.
Em sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất trong đời anh. Dẫu vui buồn gian khó hai ta sẽ cố gắng vượt qua, bởi anh sẽ là bờ vai chở che cho em từng ngày.
Em hôm nay là cô dâu đi bên anh thật vui sao, những chiếc lá trên cao đang tung bay như đón chào. Cầm tay của em và anh nói hãy đi bên anh đến trọn đời. Anh biết không …. em đã vui thật vui.
Em hôm nay là cô dâu không ai vui bằng em đâu, ngắm chiếc nhẫn trên tay sẽ theo em qua tháng ngày. Anh biết không, tình yêu của em là anh đó và sẽ chẳng ai có thể thay thế anh. Người sẽ cùng em xây dựng mái ấm gia đình với nhiều con thơ.
Ngày hôm nay em thật hạnh phúc khi được làm cô dâu cùng anh bước vào lễ đường. Cùng đứng trước bao người và hứa cùng nhau sẽ đi cùng nhau không bao giờ rời xa nhau. Dù cuộc sống có khó khăn đến thế nào thì cũng không bao giờ cách xa.
Lời kết: Hôm nay hai ta về chung một nhà, để rồi không xa chúng ta sẽ có những đứa trẻ nhỏ xinh xinh. Nụ cười lung linh ấm áp hạnh phúc gia đình, điều em mong ước hôm nay đã đến rồi. Anh ơi! anh hạnh phúc chứ! Chúng ta sẽ luôn bên nhau cho đến khi bạc mái đầu.
Ám Ảnh Vụ Rạch Bụng Của 47 Samurai
Khán giả yêu điện ảnh đã hoặc từng được biết đến bộ phim 47 Ronin sắp ra mắt của Hollywood với nội dung là sứ mệnh trả thù cho lãnh chúa của 47 lãnh nhân. Thế nhưng ít ai biết đến vụ tự sát seppuku/tự mổ bụng vì lòng trung thành của họ với chúa.
Những Ronin/Lãng nhân trong bộ phim The loyal 47 ronin (1958).
Lòng trung của 60 Samurai với lãnh chúa
Sự kiện này bắt nguồn từ năm 1701, niên hiệu Nguyên Lộc đời Thiên hoàng Đông Sơn, Chinh di Đại tướng quân thứ tư của mạc phủ Tokugawa là Tokugawa Tsunayoshi (1646 – 1709) trị vì ở Edo (nay là Tokyo), trong khi Thiên hoàng, con rối chính trị, sống ở kinh đô Kyoto.
Để tỏ ý kính trọng tới Thiên hoàng, Tsunayoshi đã dâng tặng cống phẩm tới Kyoto trong lễ chúc mừng năm mới. Đổi lại, Thiên hoàng cho khâm sai tới Edo, ông còn cử hai đại danh trẻ là Naganori Asano Takuminokami, chúa tỉnh Harima và thành Ako, cùng Munehare Date, chúa tỉnh Sendai đón tiếp và tiếp đãi vị khâm sai là sứ giả của triều đình từ Kyoto tới.
Vì hai vị đại danh trẻ còn thiếu kinh nghiệm trong các nghi lễ, Chinh di Đại Tướng quân giao trách nhiệm cho một vị quan chức bộ lễ/kōke lớn tuổi của triều đình là Yoshinaka Kira – Kozukenosuke (1641 – 1703) tới trợ giúp. Trong lịch sử Nhật Bản, Kira được ghi nhận như một kẻ kiêu ngạo và tham vọng, hắn đã tỏ ra giận dữ khi chúa Asano không hối lộ ông ta cho phải phép, thay vì giúp đỡ , Kira đã lăng mạ, sỉ nhục Asano. Kira quyết tâm đến cùng, bằng mọi giá để làm nhục Asano.
Hình ảnh miêu tả hình phạt lãnh chúa Asano tự mổ bụng.
Sau hai tháng, Asano không thể nhẫn nhịn được tiếp, vì vậy, ngày 14/3, chúa Asano đã rút gươm chém Kira, nhưng chỉ làm Kira bị thương nhẹ. Bởi hành động ngu ngốc đó – tấn công một quan chức ngay trong thành Edo, Chinh di Đại Tướng quân Tsunayoshi lệnh cho chúa Asano phải thực hiện seppuku (tự rạch bụng) ngay lập tức. Trong khi Kira lại không phải chịu sự trừng phạt nào, ông ta được “thông cảm” và cho phép tiếp tục công việc của mình.
Mạc phủ ngay sau đó đã tịch thu toàn bộ đất đai của Asano (vùng Akō) và miễn nhiệm 321 samurai từng phục vụ ông, biến họ trở thành những ronin/lãng nhân vô chủ. Các võ sĩ của Asano không biết phải làm gì trước thảm họa này. Một số muốn nổi loạn, trả thù Kira, trong khi một số khác lại nghĩ nên tôn trọng pháp luật và đầu hàng một cách hoà bình.
Vị thủ lĩnh/hittōgarō trong đội samurai dưới trướng của Asano năm xưa là Ōishi Kuranosuke Yoshio (1659 – 1703) đã thỉnh cầu Tướng quân ban lại danh dự cho dòng họ Asano, và cho người em trai của Asano, Daigaku làm lãnh chúa, nhưng bị khước từ. Vài ngày sau, phần lớn võ sĩ dưới quyền Asano quyết định đào tẩu, chỉ còn 60 người võ sĩ trung thành nhất vẫn ở lại.
Kế hoạch trả thù cho lãnh chúa
Gần hai năm sau ngày xảy ra sự kiện lãnh chúa Asano phải rạch bụng tự sát, Ōishi Kuranosuke Yoshio dẫn đầu 59 lãng nhân chia thành những nhóm nhỏ để che giấu ý định trả thù. Kira chắc chắn đã tiên liệu điều này. Ōishi Kuranosuke đến Yamashina, ngoại ô Kyoto, chơi bạc, uống rượu, trở thành một kẻ nghiện ngập nổi tiếng. Mưu mẹo này đánh lừa được các shinobi của Tướng quân và Kira.
Lúc này, người nhà Asano chờ đợi, giả dạng thành thương nhân, người bán đồ lặt vặt hoặc thậm chí thành kẻ nghiện ngập để thu thập thông tin về Kira. Họ chờ đợi một cơ hội tấn công vào dinh thự của Kira. Cuối cùng cũng đến lúc Kira và các đồng minh lơi lỏng sự đề phòng đối với Ōishi Kuranosuke và các lãng nhân. Ōishi Kuranosuke chỉ cho phép 46 lãng nhân tham dự trận đánh này. 13 người còn lại được lệnh trở về với gia đình.
Từng bước một, họ xâm nhập vào Edo. Trong một đêm nhiều tuyết, ngày 14/12, năm Nhâm Ngọ (tức 31/1/1703 theo lịch cổ Nhật Bản), 47 lãng nhân đã tấn công dinh thự của Kira khi ông ta đang mở tiệc thưởng trà. 47 lãng nhân chia thành hai nhóm, đột nhập dinh thự từ cửa chính và cửa phụ.
Trận đánh giữa 47 lãng nhân và 61 vệ sĩ của Kira diễn ra trong một giờ rưỡi. Tất cả các vệ sĩ của Kira đầu hàng hoặc bị giết trong khi phía Ōishi Kuranosuke không có thiệt hại nào. Kira được tìm thấy đang trốn trong một nhà phụ ở ngoài. Các lãng nhân mang Kira vào sân, cho phép hắn có cơ hội bảo toàn danh dự như chúa Asano, bằng cách thực hiện seppuku. Kira đã từ chối và bị các lãng nhân chặt đầu.
Tranh khắc họa cảnh 47 lãng nhân tấn công và bao vây dinh thự của Kira.
Ōishi cùng 46 lãng nhân trở lại Sengakuji nghỉ ngơi sau vụ tấn công dinh thự Kira.
Sáng sau, 47 võ sĩ đi thành một đoàn, dẫn đầu là Ōishi, một tay cầm con dao của Asano, tay xách thủ cấp của Kira. Họ kéo qua phố Edo, đến nghĩa địa Sengakuji, nơi an táng chủ soái của họ. Nhân dân địa phương đứng hai bên đường đều vỗ tay hoan nghênh.
Hoàng tử Sendai mời họ dừng chân giải khát. Ōishi xuống giếng đền, rửa sạch thủ cấp Kira trước khi làm lễ tế chủ soái (theo tục lệ, kẻ dưới phải tinh khiết khi đứng trước cấp trên; Kira bây giờ là cấp dưới của Asano), Ōishi đốt hương, khấn vái trước mộ Asano. Sau đó, 47 lãng nhân trở về mộ của Asano ở chùa Tuyền Nhạc Tự, tế vong hồn của Asano bằng đầu của Kira.
Đầu thú và tự rạch bụng
Trả thù hoàn tất, Ōishi Kuranosuke gửi người đại diện đến quan toà Edo, thông báo mọi chi tiết vụ việc và nói sẽ chờ lệnh từ chính quyền Mạc phủ tại chùa Tuyền Nhạc Tự.
Tướng quân Tsunayoshi không tức giận, trái lại ông ấn tượng trước lòng trung thành dũng cảm của 47 lãng nhân. Mặc dù khâm phục và ngưỡng mộ trước hành động của các lãng nhân, Tsunayoshi lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, giữa tha tội chết cho họ vì tinh thần võ sĩ đạo hay xét xử theo pháp luật?
Sau 47 ngày cân nhắc, Tsunayoshi ban lệnh cho Ōishi Kuranosuke và 45 lãng nhân tự xử, nhưng không phải như tội phạm, mà như những võ sĩ với tất cả danh dự. Trong khi đó, lãng nhân trẻ nhất, người được cử đến thành Ako để đưa tin về cái chết của Kira, được miễn tội.
Cuộc tấn công của 47 lãng nhân bên trong khu vườn dinh thự Kira gần Edo.
Hình ảnh trong phim The Last Ronin.
Ngày 4/2/ 1703, bốn mươi sáu lãng nhân chia làm bốn nhóm, mỗi nhóm được một đại danh làm người giám sát và chứng kiến trong lễ seppuku. Tất cả họ, 46 lãng nhân thực hiện seppuku cùng một lúc, họ ngã xuống trong danh dự. Thi thể của những lãng nhân này được chôn cạnh chúa Asano ở chùa Tuyền Nhạc Tự/Sengakuji. Trong số 47 lãng nhân trên, còn có con trai của Ōishi là Matsu No Jou, anh vừa mới cưới vợ ngày hôm trước nhưng cũng quyết tâm lên đường theo cha đến Edo trả thù cho chúa.
Một chi tiết đáng chú ý về Ronin thứ 47, bởi đội lãng nhân do Oishi chỉ huy gồm 48 người, trong ngày tập kích chỉ còn 47 , một nguời vắng mặt tên Sempei do lúc lên đường đến Edo, Sempei bị cha ngăn cấm và bắt ở nhà lấy vợ. Vâng lời cha nhưng Sempei rất buồn. Chờ đúng ngày giỗ lãnh chúa Asano, ông đã tự rạch bụng tự tử.
Cạnh mộ Asano và 47 ngôi mộ nhỏ, về sau còn có thêm ngôi mộ thứ 48. Đó là mộ của võ sĩ phiên Satsuma, người đã hiểu lầm và có lần sỉ nhục Ōishi một cách oan uổng (lúc Ōishi giả làm một kẻ say xỉn không quan tâm đến cái chết của chủ nhân).
Ân hận với hành động của mình, Satsuma đã đến ngồi bên mộ Ōishi tự rạch bụng mình. Nghĩa địa đền Sengakuji ngày nay vẫn còn được nhân dân đến thăm viếng với những di tích: giếng rửa đầu Kira, mộ Asano và 48 tấm bia đá.
Thời cực thịnh của những lãng nhân
Ōishi dẫn đầu 46 lãng nhân trả thù cho lãnh chú Asano. Hình ảnh trong phim The Last Ronin.
Về xuất sứ của những Ronin/lãng nhân dưới thời phong kiến Nhật Bản (1185 – 1868), bắt đầu xuất hiện nhiều nhất trong thời kỳ Edo, khi Mạc phủ tịch thu ruộng đất của các daimyo/lãnh chúa đất. Ví dụ điển hình là trường hợp chúa đất Asano nói trên, kéo theo tình trạng xuất hiện hàng loạt những lãng nhân trong xã hội.
Họ là những samurai mất chủ tướng, do bị giết hoặc mất quyền lực, cũng có thể những samurai này bị chủ tướng khước từ hay không còn tin tưởng nữa. Ngoài ra, từ ronin/lãng nhân có nghĩa là con sóng phiêu bạt vô định ngoài đại dương, được bắt nguồn từ thời kỳ Nara và Heian, dùng để chỉ những người mất hoặc từ bỏ lãnh địa của mình. Về sau được dùng để chỉ việc các võ sĩ đạo bị mất lãnh chú hay chủ tướng trong thời chiến.
Sự khác biệt giữa các Samurai và Ronin, đó là một bên có quyền lực, uy tín và tầm ảnh hưởng nhất định, trong khi giới còn lại phải chịu tiếng xấu, là những thành phần bất hảo và là mục tiêu đả kích của xã hội phong kiến. Khi một samurai trở thành một ronin, điều này đồng nghĩa với việc họ không còn bất kỳ quyền hành hay bổng lộc nào, trực tiếp từ lãnh chúa và gián tiếp là từ sự ngưỡng vọng và kính trọng của xã hội.
Cảm giác nhục nhã và tội lỗi đã khiến lãng nhân thứ 48 tự sát trước mộ 47 lãng nhân xưa. Hình ảnh trong phim The Last Ronin.
Khu mộ đền 47 lãng nhân Tuyền Nhạc Tự/Sengakuji
Chính cảm giác nhục nhà và tội lỗi khi một samurai trở thành một lãng nhân, đã được Lord Redesdale ghi lại rằng, một lãng nhân đã tự sát trước mộ của 47 lãng nhân năm xưa cùng lời chăng chối, đã thể hiện thành ý muốn được phục vụ cho lãnh chúa Chōshū nhưng bị khước từ. Vì không đạt được tâm nguyện, lãng nhân này đâm ra chán chường và túng quẫn trước số phận của một Ronin bị khinh rẻ, do đó đã tìm đến cái chết bằng cách kết liễu cuộc đời mình.
Chūshingura và Ronin trong văn học nghệ thuật
Câu chuyện 47 lãng nhân đã trở thành câu chuyện lịch sử anh hùng trong nhân dân Nhật Bản. Nội dung tích truyện trên được lấy làm đề tài cho nhiều vở bi kịch và tiểu thuyết. Trong đó, nhân vật Ōishi trở thành tâm điểm chính của hầu hết các câu chuyện kể lại về sau, gắn liền với biến cố Akō hay dưới dạng tiểu thuyết mang tên Kho tàng các truyện trung nghĩa/Chūshingura.
Về sau, cuốn sách đầu tiên của phương Tây có đề cập đến biến cố Akō là cuốn sách xuất bản sau khi bác sĩ phẫu thuật, học giả, thương nhân và đại sứ người Hà Lan Isaac Titsingh qua đời, với tên gọi Illustrations of Japan (tạm dịch Phác họa Nhật Bản), xuất bản năm 1822.
Tháng 12 là thời gian thích hợp nhất để trình chiếu những tác phẩm về sự kiện lịch sử Chūshingura, đơn giản bởi nó xảy ra vào tháng 12 (theo lịch cổ của Nhật Bản). Cần phải biết, ronin trong văn học nghệ thuật Nhật Bản lúc bấy giờ thường đóng vai trò là những yojimbo hay lính đánh thuê.
Năm 1930, một bộ phim của hãng Nikkatsu đã chuyển thể sự kiện trên lên màn ảnh nhỏ, vai diễn Ōishi do nam diễn viên nổi tiếng Ōkōchi Denjirō đảm nhiệm. Về sau, những vai diễn về Ōkōchi Denjirō đều do các nam diễn viên lừng danh của điện ảnh Nhật thủ vai, như Bandō Tsumasaburō trong bộ phim sản xuất năm 1938, Kawarasaki Chōjūrō IV với phim làm năm 1941.
Nam diễn viên nổi tiếng Ōkōchi Denjirō vai Ōishi trong bộ phim của hãng Nikkatsu sản xuất năm 1930.
Hình ảnh trong phim The 47 Ronin (1941) của đạo diễn Kenji Mizoguchi.
Năm 1941, quân đội Nhật ủy quyền cho đạo diễn Kenji Mizoguchi làm bộ phim mang tên The 47 Ronin, họ muốn ông dựng bộ phim với tinh thần mạnh mẽ của 47 lãng nhân dựa trên vở kịch lịch sử/rekishi geki mang tên The Loyal 47 Ronin. Tuy nhiên, Mizoguchi đã chọn vở kịch Mayama Chushingura làm đề tài cho bộ phim trên. The 47 Ronin sau khi ra đời đã thất bại thảm hai về mặt doanh thu, bởi chỉ một tuần sau đó đã xảy ra sự kiện Trân Châu cảng. Bộ phim trên mãi đến thập niên 70 mới được trình chiếu ở Mỹ.
Một thập niên sau, bộ phim mang tên Chushingura: Hana no Maki, Yuki no Maki của đạo diễn Hiroshi Inagaki do hãng Toho sản xuất, với vai diễn Ōishi Kuranosuke do nam tài tử Matsumoto Kōshirō thủ vai, trong khi nữ diễn viên Setsuko Hara vào vai Riku, phu nhân xinh đẹp của ronin thủ lĩnh Ōishi.
Thủ lĩnh Ōishi Kuranosuke của Matsumoto Kōshirō, trong phim Chushingura: Hana no Maki, Yuki no Maki (1962).
Bìa phim Chushingura: Hana no Maki, Yuki no Maki (1962) của đạo diễn Hiroshi Inagaki.
Seven Samurai, một trong hai tác phẩm điện ảnh nổi tiếng về đề tài Ronin của Akira Kurosawa.
Đáng kể nhất có thể kể đến hai bộ phim Seven Samurai và Yojimbo của đạo diễn Akira Kurosawa, hai tác phẩm điện ảnh nổi tiếng nhất của thể loại jidaigeki (phim dã sử) về đề tài Ronin. Ngoài ra, Ronin còn xuất hiện trong game Đế chế/Age of Empires III (trò chơi miêu tả về thời kỳ thuộc địa hóa châu Mỹ của 8 quốc gia châu Âu: Anh, Pháp, Đức, Hà Lan, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Thổ Nhĩ Kỳ và Nga) sản xuất năm 2005.
Các phim hoạt hình như Tsukikage Ran (kể về một nữ Ronin), Samurai Champloo, Rurouni Kenshin, hay phim hoạt hình Ronin Warriors. Đặc biệt game Final Fantasy X (2001) với sự xuất hiện của một vài chiến binh Ronin, trong đó đóng vai trò chính yếu nhất là hai nhân vật Auron và Yojimbo. Năm 2010, bộ phim Saigo no Chūshingura hay The Last Ronin của đạo diễn Schigemichi Sugita với vai diễn Ōishi do nam tài tử Kataoka Nizaemon XV thủ vai.
Với điện ảnh phương Tây, khán giả bắt gặp hình ảnh các Ronin trong phim Man with No Name (2008) do nam tài tử Hollywood Clint Eastwood thủ vai nam chính, một hình ảnh gần gũi nhất với các Ronin ở Nhật Bản.
Hãng 20th Century từng sản xuất bộ phim mang tên Ronin (1998), đạo diễn John Frankenheimer dàn dựng. Kể về những điệp viên trong thời kì chiến tranh lạnh, những người này nhận ra rằng, họ thực chất không chiến đấu vì một mục đích nào cả, đơn thuần họ chỉ đang đấu tranh giành lây sự sinh tồn và tìm kiếm vinh quang.
47 Ronin của Hollywood báo hiệu là phim bom tấn cuối năm 2013.
Mới đây nhất, bom tấn Hollywood mùa phim cuối năm 2013 mang tên 47 Ronin của hãng Universal Pictures, do đạo diễn Carl Erik Rinsch dàn dựng, nam tài tử Keanu Reeves thủ vai samurai tên Kai, mang hai dòng máu Nhật – Anh với sứ mệnh trả thù cho lãnh chú đã mất. Bên cạnh ngôi sao Ma trận, phim còn có sự góp mặt của nhiều diễn viên tên tuổi đến từ đất nước Mặt trời mọc như nữ diễn viên của Pacific Rim và Rừng Na Uy là Rinko Kikuchi, Hiroyuki Sanada, Tadanobu Asano, Kô Shibasaki và Jin Akanishi. Phim chính thức công chiếu ngày 6/12/2013 tại thị trường Nhật Bản và ngày 25/12/2013 ở Bắc Mỹ.
Thể loại tiểu thuyết về đề tài Chūshingura được ghi nhận với cuốn tiểu thuyết xuất bản năm 1927 của tác giả Jirō Osaragi, là cảm hứng cho bộ phim truyền hình Akō Rōshi (1967) cũng về đề tài các Ronin. Các nhà văn như Eiji Yoshikawa, Seiichi Funahashi, Futaro Yamada, Kōhei Tsuka và Shōichirō Ikemiya cũng có tác phẩm viết về đề tài trên.
Vở ba-lê về đề tài 47 Ronin của biên kịch Maurice Béjart mang tên The Kabuki.
Ngoài ra, một vở ba-lê của vũ công Maurice Béjart mang tên The Kabuki được dựng dựa theo truyền thuyết Chūshingura, ra mắt công chúng năm 1986. Năm 2006, vở ba-lê này đã hoàn thành công diễn 140 suất diễn tại 14 quốc gia trên toàn thế giới
Ngày nay, khái niệm rōnin vẫn còn được sử dụng ở Nhật để chỉ những ai trượt trong kì thi tuyển vào đại học. Thói quen dùng từ này xuất phát từ việc họ không theo một trường lớp nào cả, cũng giống như một lãng nhân không có chủ tướng để phục vụ.
Đề tài về 47 Ronin hay Chūshingura đã trở thành những từ phổ biến trong xã hội Nhật ngày nay, nhắc nhở người ta nhớ đến những vị lãng nhân trung thành với chủ tướng, tới tinh thần quả cảm của những võ sĩ đạo thời phong kiến. Tinh thần ấy, đã ăn sâu vào máu thịt cũng như lối sống của người dân Nhật Bản hiện đại, ảnh hưởng sâu sắc và trở thành lối sống và niềm tự hào dân tộc của người dân đất nước Mặt trời mọc.
Ảnh Buồn Khóc Nam Đẹp ❤️ Ảnh Con Trai Buồn Và Đau Khổ
Tải Ảnh Con Trai Buồn Khóc Đẹp
Bạn có đang cảm thấy buồn và đau lòng? Bạn cần một thứ có thể sẻ chia cùng mình? Bộ ảnh buồn khóc nam sẽ giúp bạn vơi bớt đi nỗi buồn trong lòng mình.
Ảnh Anime Buồn Khóc Nam
Những bức ảnh anime buồn khóc nam đẹp và ấn tượng nhất.
Ngoài Tải Ảnh Con Trai Buồn Khóc Đẹp, chúng tôi tặng bạn 😡 Ảnh Buồn Nam Đẹp Nhất😡
Trọn bộ hình ảnh buồn khóc nam đặc sắc, xem là thấy đau lòng.
Tuyển tập những bức 😱 Ảnh Buồn Con Trai 😱 đặc sắc nhất
Tổng hợp những bức ảnh buồn một mình khóc nam đau đến cháy lòng.
Trọn bộ 1001 ✨ Ảnh Con Trai Khóc Đẹp ✨ và chất nhất
Tuyển tập ảnh buồn nam chất ngầu và độc đáo.
Scr.vn chia sẻ những tấm ảnh buồn khóc của phái nam khi nỗi đau đã vượt quá sự chịu đựng.
Bộ sưu tập 😴 Ảnh Buồn Cô Đơn Nam 😴 đau lòng nhất
Bạn tham khảo và tải hình ảnh buồn khóc của con trai về máy tính, điện thoại.
Ảnh Buồn Khóc Nam Đẹp
Bộ sưu tập ảnh buồn khóc nam đẹp nhất gửi đến bạn đọc.
Những hình ảnh đại diện cho nam đẹp được tổng hợp tai ✔️ Avatar Buồn Nam ✔️
Có một thứ tình cảm âm thầm nhưng cháy bỏng, cồn cào. Vậy mà chỉ dám đứng nhìn xa…yêu đơn phương là như vậy đó.
Con tim anh không cần em một lần nữa thương hại. Đôi chân anh đủ sức tự đứng lên.
Con trai rất ít khi khóc nhưng nếu đã rơi lệ về tình yêu thì ắt là nỗi đau ấy phải gấp nhiều lần so với người con gái.
Đau nhất là khi bạn nhận ra sự tồn tại của bạn với một ai đó là có cũng được mà không có cũng không sao.
Sai lầm lớn nhất của mình là đã quá bi lụy vì yêu, và sai lầm thứ 2 là đã yêu mà vất bỏ lòng tự trọng.
Sợ lắm cái cảm giác tưởng chừng như ôm trọn yêu thương. Rồi bỗng nhiên biến mất như chưa từng tồn tại.
Thà là người đến sau để lắng nghe nỗi đau của người đến trước còn hơn là người đến trước mà phải nhường bước cho người đến sau.
Thà yêu một người bình thường để cảm thấy mình đặc biệt còn hơn là yêu một người quá đặc biệt để rồi bị cho là tầm thường.
Tình yêu không có lỗi, vậy tại sao kể về tình yêu thì lại là sai.
Vì hãy yêu thương nhau khi còn có thể nên anh đâu thể bỏ hình ảnh của em ra khỏi trái tim anh.
Bạn đang đọc nội dung bài viết Rooftop Prince – Một Kết Thúc Đẹp Và Đầy Ám Ảnh trên website Altimofoundation.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!