Đề Xuất 3/2023 # Những Bài Thơ Hay Về Những Cô Gái Quê – Nhà Nông # Top 12 Like | Altimofoundation.com

Đề Xuất 3/2023 # Những Bài Thơ Hay Về Những Cô Gái Quê – Nhà Nông # Top 12 Like

Cập nhật nội dung chi tiết về Những Bài Thơ Hay Về Những Cô Gái Quê – Nhà Nông mới nhất trên website Altimofoundation.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Những bài thơ hay về những cô gái quê – nhà nông

Những bài thơ hay về những cô gái quê, cô gái nhà nông. Đó là những vần thơ ca ngợi vẻ đẹp mộc mạc, thật thà, và tình yêu thủy chung của những cô gái vùng quê, nông thôn Việt Nam.

PHẬN EM LÀ GÁI CHÂN QUÊ

Tác giả: Cỏ Hoang Tình Buồn

Thương nhiều rồi cũng chia xa

Bởi em chẳng được mặn mà đâu anh

Chân quê đâu phải thị thành

Nên đôi mắt chẳng long lanh đưa tình.

Trời vừa ló dạng bình minh

Chân chầm chậm bước một mình vườn rau

Đời lam lũ chẳng được giàu

Quanh năm sớm tối ôm đau thương hoài.

Bao giờ mới được nguôi ngoai

Phận duyên ngang trái…lạc loài hai nơi

Nhớ thương chưa nói cạn lời

Tiếng yêu dang dở tình chơi vơi tình.

Gượng cười nuốt lệ lặng thinh

Đào chôn kỷ niệm chúng mình ngày xưa

Nợ duyên nay cũng hóa thừa

Quay lưng cúi mặt…như chưa lần nhìn.

GÁI QUÊ

Thơ: Đỗ Luyên

Không điệu đà chẳng một chút phấn son

Chân nứt nẻ tay vẫn còn bùn lấm

Biết phơi thóc khi vừa đi lẫm chẫm

Lúc gặt mùa áo bạc đẫm mồ hôi

Cùng lũ bạn chăn trâu ngồi vắt vẻo

Nghe sáo diều dây nhẹ kéo thật vui

Trộm ối xanh chua và chát lại bùi

Trăng sáng tỏ cùng trò chui ẩn nấp

Tết lại về cũng tất bật cùng Cha

Quét vôi trắng cho cửa nhà đẹp đẽ

Treo tranh mới bữa nào con vừa vẽ

Rộn rã cười mai đào hé nụ xinh.

CON GÁI QUÊ MIỀN TÂY

Thơ: Châu Lê

Quê em sông nước miền tây

Gái quê chơn chất đắm say nghĩa tình

Bà ba nón lá đẹp xinh

Nghiêng che trong nắng cho mình nhớ thương

Dẫ̀u cho dãi nắng dầm sương

Gái quê vẫn đẹp ngát hương cho đời

Hồn nhiên vẻ mặt rạng ngời

Siêng năng giỏi vắn tuyệt vời đáng yêu

Mộng mơ mỗi lúc xế chiều

Lòng anh lưu luyến liêu xiêu vì nàng

Ngóng trông mỗi lúc đò sang

Mơ mình sánh bước kiệu mang đón người.

CHÂN QUÊ

Thơ: Thanh Nga

Tôi thương chiếc áo bà ba

Đẹp xinh duyên dáng mặn mà em ơi

Thương em thanh thoát nụ cười

Em mang phẩm chất của người nhà quê

Lời ăn tiếng nói vụng về

Nhưng mà nhan sắc chẳng hề kém xa

Tiểu thư khuê các phồn hoa

Mặt hoa da phấn ngọc ngà đáng yêu

Dung nhan diễm lệ yêu kiều

Nhưng tôi không thấy những điều giống em

Tuy rằng quần áo lấm lem

Đơn sơ bình dị nhưng em thật thà

Cuộc đời chẳng dám mơ xa

Chỉ mong vui vẻ nếp nhà ấm êm

Em không ra sức kiếm tìm

Cầu cho hạnh phúc êm đềm chân quê.

THƠ LỤC BÁT GÁI QUÊ

Tác giả: Tuyên Nguyễn

Em là con gái thôn quê

Sớm hôm chỉ biết mãi mê ruộng đồng

Thương con với lại chiều chồng

Việc nhà vất vả vẫn không nề hà !

Gái quê rất mực nết na

Kính yêu cha mẹ , thật thà , chăm ngoan

“Công – dung – ngôn – hạnh” lo toan

Dày công vun đắp phượng loan , gia đình

Gái quê rất trọng chữ Tình

Chẳng màng dành giật riêng mình cái chi

Khổ đau nếu phải chia ly

Vì nhau chẳng tiếc xuân thì cho nhau !

Miếng ngon chỉ muốn hưởng sau

Nhưng mà chấp nhận buồn đau riêng mình

Sớm hôm thấp thoáng bóng hình

Gái quê duyên dáng đẹp xinh trên đồng

Gái quê trời phú má hồng

Thoáng nhìn trai đã đem lòng say mê

Em khoe nét đẹp duyên quê

Thương em thì chớ có chê em nghèo !

EM LÀ CON GÁI NHÀ QUÊ

Tác giả: Cỏ Hoang Tình Buồn

Anh về nhớ ghé vườn xưa

Thăm em gái nhỏ tuổi vừa tròn Trăng

Đời em thân phận thấp hèn

Hương đồng gió nội bao phen dải dầu.

Cho dù anh lạc nơi đâu?

Một lòng em đứng bên cầu chờ nhau

Nhìn hoa lóng lánh sắc màu

Như duyên mình đẹp trước sau một lòng.

Dù cho đất lở trời long

Hay sầu nước mắt lưng tròng chẳng phai

Vẫn yêu…không tiếng thở dài

Nhớ thương không để chia hai đường về.

Em là con gái chân quê

Thủy chung giữ trọn lời thề khó quên

Gió đưa hoa cải bồng bềnh

Bên nhau hạnh phúc không quên chữ tình.

ÁO CÁNH NÂU

Tác giả: Lãng Du Khách

Em là cô gái thôn quê

Bữa nay chợ tỉnh mua về cánh phin

Lưng ong eo thắt vừa in

Mảnh mai đằm thắm ưa nhìn thật duyên

Chân quê vốn tính dịu hiền

Tay chân đồng áng triền miên tháng ngày

Cánh phin đẹp dáng rất say

Thoạt trông tinh khiết đắm say mắt chồng

Sớm mai mặc áo ra đồng

Ôi thôi bùn đất trắng không còn gì

Tiếc ngơ tiếc ngẩn làm chi

Mang đi nâu nhuộm đen sì hợp quê

Phin trắng em mặc rất mê

Vì cảnh em bỏ đam mê nâu sòng

Phin kia cũng xót xa lòng

Nâu sòng tô thắm lưng ong duyên thầm

Cùng em khuya sớm thăng trầm

Cho em đẹp nét duyên ngầm ai ơi.

GÁI NHÀ NÔNG

Tác giả: Tuyên Nguyễn

Em là con gái nhà nông

Quanh năm lăn lộn ruộng đồng sớm hôm

Mồ hôi đổi lấy bát cơm

Em dành những hạt dẻo thơm cho đời

Giàu nghèo phó thác cho Trời

Ngày đêm vất vả chẳng rời tay chân

Lời khen , em thật chuyên cần

Nhưng mà kinh tế thì…lần khó ra !

Gái nhà nông rất thật thà

Nét duyên thiên phú mặn mà dễ thương

Nhiều anh lòng dạ vấn vương

Bởi vì môi thắm , má hường của em

Gái quê tính nết dịu êm

Dù còn thiếu thốn chẳng thèm bon chen

Hàng ngày vẫn cứ lối quen

Trăng lên đi cấy , chong đèn ăn cơm

Nhà nông cày cuốc , rạ rơm,

Trâu bò , gà lợn,….sớm hôm miệt mài

Nhưng mà khi đã yêu ai

Thì em vẫn muốn làm hài lòng anh !

DUYÊN QUÊ

Tác giả: Lãng Du Khách

Gái quê mộc mạc ai ơi

Môi son má phấn ấy đời xa hoa

Việc đồng áng việc cửa nhà

Tề gia nội trợ ấy là chung thân

Nhà nông vất vả gian truân

Không ca chẳng thán chuyên cần thâm canh

Có em đồng lúa mướt xanh

Anh cày em cấy ta nhanh phủ đồng

Làn da em rám nắng hồng

Hây hây đỏ ửng mặn nồng duyên quê

Bên anh dạo phố triền đê

Hương đồng gió nội vỗ về tình ta

Chân quê duyên dáng mặn mà

Yêu thương cháy bỏng đậm đà thiết tha

Gắn bó đồng ruộng quê nhà

Để cánh đồng lúa trổ hoa ngát nồng

Quai thao nón lá phiêu bồng

Duyên em mặn thắm giữa đồng quê hương

Tôn vinh nét đẹp khiêm nhường

Cùng anh cuộc sống vô thường dân quê

Ấy là nơi chốn ta về

Trên bờ ruộng lúa triền đê ấu thời

Hỡi người con gái quê ơi

Cám ơn em đã giữ đời cho ta.

Tags: thơ về những cô gái quê

Top Những Bài Thơ Về Quê Hương Đặc Sắc Nhất

Quê hương – hai từ mỗi lần thốt lên nghe sao mà thân thương, gắn bó đến vậy. Ai cũng phải có quê hương, không những một mà còn có hai, hoặc ba những nơi đi qua mà gắn với nhiều kỷ niệm thật khó lòng để quên. Và thơ về quê hương cũng từ đó mà ra đời, là những nỗi lòng người yêu quê tha thiết muốn nhờ những vần thơ nói hộ tiếng lòng. Mời bạn đọc cũng chúng tôi thưởng thức những bài thơ quê hương hay nhất.

Văn học là nơi nuôi dưỡng tâm hồn chúng ta, rót vào trong tâm hồn chúng ta những cảm xúc yêu đời nhất, chân thực nhất. Đó cũng chính là nơi bức tranh cuộc sống hiện ra trước mắt với từng chi tiết gần gũi và thân quen. Tất nhiên ở đó cũng không thể thiếu thơ về quê hương hay nhất đã được chắt lọc qua hàng trăm nghìn tác phẩm để giới thiệu đến bạn yêu thơ, yêu văn cả nước, để những học sinh còn ngồi trên ghế nhà trường có được cái nhìn bao quát nhất.

Tiêu biểu phải kể đến Tràng giang của Huy Cận

Con thuyền xuôi mái nước song song. Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả; Củi một cành khô lạc mấy dòng. Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu, Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều Nắng xuống, trời lên sâu chót vót; Sông dài, trời rộng, bến cô liêu. Bèo giạt về đâu, hàng nối hàng; Mênh mông không một chuyến đò ngang. Không cầu gợi chút niềm thân mật, Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng. Lớp lớp mây cao đùn núi bạc, Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa. Lòng quê dợn dợn vời con nước, Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.

Tràng giang – tức là con sông dài. Đó không chỉ là con sông quê hương uốn lượn bao bọc cả vùng quê bình yên mà còn là con sông tâm tưởng của tác giả. Đọc lướt qua bài thơ chúng ta cảm nhận được âm điều đều đều trầm buồn đích thực là của người xa quê đang nhớ về quê hương.

Dòng sông thì bát ngát vô cùng, vô tận, nỗi buồn của con người cũng đầy ăm ắp trong lòng:

Nhớ con sông quê hương của Tế Hanh khá dài nên chúng tôi xin trích đoạn phần đầu của bài thơ. Bạn yêu thơ, yêu thích bài thờ về quê hương có thể tìm đọc ở nhiều kênh khác nhau. Cái hay độc đáo của bài thơ này nằm ở ngay 4 câu thơ đầu mà hầu như ai ai cũng thuộc làu làu trong đầu.

Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn Cánh cò bay lả rập rờn Mây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiều Quê hương biết mấy thân yêu Bao nhiêu đời đã chịu nhiều thương đau Mặt người vất vả in sâu Gái trai cũng một áo nâu nhuộm bùn Đất nghèo nuôi những anh hùng Chìm trong máu lửa lại vùng đứng lên Đạp quân thù xuống đất đen Súng gươm vứt bỏ lại hiền như xưa Việt Nam đất nắng chan hoà Hoa thơm quả ngọt bốn mùa trời xanh Mắt đen cô gái long lanh Yêu ai yêu trọn tấm tình thuỷ chung Đất trăm nghề của trăm vùng Khách phương xa tới lạ lùng tìm xem Tay người như có phép tiên Trên tre lá cũng dệt nghìn bài thơ Nước bâng khuâng những chuyến đò Đêm đêm còn vọng câu hò Trương Chi Đói nghèo nên phải chia ly Xót xa lòng kẻ rời quê lên đường Ta đi ta nhớ núi rừng Ta đi ta nhớ dòng sông vỗ bờ Nhớ đồng ruộng, nhớ khoai ngô Bũa cơm rau muống quả cà giòn tan …

Nếu như hai bài thơ trước thơ về quê hương cụ thể về một vùng quê của tác giả thì trong Việt Nam quê hương ta là quê hương của hàng triệu trái tim người con đất Việt. Nguyễn Đình Thi nổi tiếng là một nhà thơ luôn có những tác phẩm mang tầm vĩ mô như vậy. Bài thơ bao quát từ thời dựng nước giữ nước, thời con khó khăn vất vả mà không bạn trẻ nào thế hệ hiện đại này hiểu được nhưng vẫn đi sâu vào trong tâm hồn chúng ta.

Một bức tranh về đất nước hiện ra với hình ảnh Biển lúa, đàn cò trắng chao nghiêng rập rờn, dưới những đám mây mờ bị che phủ bởi đỉnh núi. Khung cảnh rất yên bình, thơ mộng đầy màu sắc. Để có được cuộc sống bình yên ấy thì cả dân tộc đã phải đồng lòng đứng lên bảo vệ, hi sinh không chịu lùi bước trước bạo tàn mà “chìm trong máu lửa lại vùng đứng lên”. Để rồi, dù ai có đi xa cũng phải nhớ và tự hào:

Những Bài Thơ Tình Hay Nhất Của Nhà Thơ Xuân Diệu

1. Biển – Thơ Tình Xuân Diệu

Anh không xứng là biển xanh Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng Bờ cát dài phẳng lặng Soi ánh nắng pha lê …

Bờ đẹp đẽ cát vàng Thoai thoải hàng thông đứng Như lặng lẽ mơ màng Suốt ngàn năm bên sóng …

Anh xin làm sóng biếc Hôn mãi cát vàng em Hôn thật khẽ, thật êm Hôn êm đềm mãi mãi

Đã hôn rồi, hôn lại Cho đến mãi muôn đời Đến tan cả đất trời Anh mới thôi dào dạt …

Cũng có khi ào ạt Như nghiến nát bờ em Là lúc triều yêu mến Ngập bến của ngày đêm

Anh không xứng là biển xanh Nhưng cũng xin làm bể biếc Để hát mãi bên gành Một tình chung không hết,

Để những khi bọt tung trắng xóa Và gió về bay tỏa nơi nơi Như hôn mãi ngàn năm không thỏa, Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!

Đây là một trong những bài thơ tình nổi tiếng nhất của Xuân Diệu, mượn hình ảnh của biển xanh để nói về tình yêu của mình. Một tình yêu được định nghĩa bằng sự hi sinh, đầy sự cao thượng và đẹp đẽ. nguồn thi hứng của ông được gợi lên từ biển Quy Nhơn cát vàng nước biếc dạt dào, tiếng thầm thì của phi lao như lời tâm sự của những tình nhân. Tình yêu của Xuân Diệu được miêu tả bằng những ngôn từ đẹp đẽ và chân thành nhất.

2. Yêu – Thơ Tình Xuân Diệu

Yêu là chết trong lòng một ít Vì mấy khi yêu mà đã được yêu. Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu; Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt. Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu, Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu! Yêu, là chết trong lòng một ít.

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt Những người si theo dõi dấu chân yêu. Và cảnh đời là sa mạc cô liêu. Và tình ái là sợi dây vấn vít Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

3. Tương tư chiều – Thơ Tình Xuân Diệu

Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm; Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em. Không gì buồn bằng những buổi chiều êm. Mà ánh sáng đều hòa cùng bóng tối. Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối; Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành; Mây theo chim về dãy núi xa xanh Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ.

Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em! Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm.

Với sương lá rụng trên đầu gần gũi, Thôi đã hết hờn ghen và giận tủi. (Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu!) Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh.

Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh. Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi! Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi, Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời. Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm! Gió bao lần từng trận gió thương đi, – Mà kỷ niệm, ôi, còn gọi ta chi.

Xuân Diệu chọn nỗi nhớ là cảm hứng chính của bài thơ. Trong tình yêu, nỗi nhớ là cảm xúc chính là cảm xúc thường trực, tồn tại khắc khoải và đầy day dứt. Nỗi nhớ trong thơ Xuân Diệu cực kì khác biệt thể hiện rất rõ trong bài thơ. Day dứt và ám ảnh, mãnh liệt và thậm chí là đầy dục vọng. Bài thơ là sự dâng trào của nỗi nhớ nhung. Không phải thất thời mà là thường trực, qua đó làm nổi bật tình yêu cao thượng và to lớn của nhân vật dành cho người mình yêu.

2. Vội Vàng – Thơ Tình Xuân Diệu

Tôi muốn tắt nắng đi Cho màu đừng nhạt mất; Tôi muốn buộc gió lại Cho hương đừng bay đi.

Của ong bướm này đây tuần trăng mật; Này đây hoa của đồng nội xanh rì; Này đây lá của cành tơ phơ phất; Của yến anh này đây khúc tình si. Và này đây ánh sáng chớp hàng mi; Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa; Tháng giêng ngon như một cặp môi gần; Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa: Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân. Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất. Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, Không cho dài thời trẻ của nhân gian, Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại. Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời; Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi, Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt… Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc, Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi? Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi, Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa? Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm, Ta muốn ôm Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn; Ta muốn riết mây đưa và gió lượn, Ta muốn say cánh bướm với tình yêu, Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều Và non nước, và cây, và cỏ rạng, Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng Cho no nê thanh sắc của thời tươi; – Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

4. Phải nói – Thơ Tình Xuân Diệu

“Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ? “Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều. “Anh biết rồi, em đã nói em yêu; “Sao vẫn muốn nhắc một lời đã cũ?”.

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ. Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng; Không tỏ hay, yêu mến cũng là không, Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch. Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích, Em biết không? Anh tìm kiếm em hoài. Sự thật ngày nay không thật đến ngày mai, Thì ân ái có bao giờ lại cũ ?

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ, Phải nói yêu, trăm bận đến ngàn lần; Phải mặn nồng cho mãi mãi đem xuân, Đem chim bướm thả trong vườn tình ái. Em phải nói, phải nói, và phải nói: Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày, Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say, Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết, Bằng im lặng, bằng chi anh có biết! Cốt nhất là em chớ lạnh như đông, Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng, Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ.

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ.

Bài thơ là hành trình đi tìm đích đến cuối cùng của tình yêu, thế nào là yêu thật sự, là yêu tha thiết, những câu hỏi dằn vặt nhà thơ mà tuôn trào trên trang giấy. Yêu là một cung bậc khó có thể diễn tả được bằng lời. Cảm xúc như được dồn nén, chỉ chực bật ra khỏi câu từ. Đó là cái hay của thơ tình Xuân Diệu, thể hiện rất mãnh liệt khát vọng yêu và được yêu. Mà tình yêu đó phải cao thượng và mãnh liệt. Với Xuân Diệu, chưa bao giờ là đủ cho một tình yêu.

5. Thơ tình mùa xuân – Thơ Tình Xuân Diệu

Mùa xuân về trong tiếng ca chim, Trên nước xanh sông, trong liễu rèm. Chưa hái được hoa mang tặng em Nên một cành thơ em tạm đem.

Ánh xuân mỗi sớm hồng tươi mướt, Những ống khói cao bèn nhận trước. Ruộng xanh đã cấy đến chân trời Lóng lánh mạ soi mình xuống nước.

Chưa hái được hoa mang tặng em Nên một cành thơ anh tạm đem. Cây trồng – ta chẳng trồng nêu tết – Những lá đầu tiên vừa nhú biếc.

Người đi chợ búa tiếng chân ran, Quần láng mới thâm còn sột soạt. Chưa hái được hoa mang tặng em Nên một cành thơ anh tạm đem.

Trên cảnh đồng quê thấy xếp hàng Chạy dài như tận cuối không gian Những dàn sắt dựng như ren sắt Dẫn điện chuyền đi xây hạnh phúc…

Chưa hái được hoa mang tặng em Nên một cành thơ anh tạm đem. Anh muốn mời em bước xuống thuyền, Thuyền của đôi ta vào hiện thực

Dựa thế đêm tan, ngày sáng rực, Thuyền ta đi dựng lấy thần tiên… Đây một cành thơ anh tạm đem Như nước xanh sông, như liễu rèm…

Đây là một trong những bài thơ hiếm hoi của Xuân Diệu vẽ nên cảnh thơ mộng nhẹ nhàng của tình yêu, không ám ảnh hay mãnh liệt như những bài thơ khác. Tình yêu đôi lúc cần phải có những khoảng lặng, để mơ mộng và nghĩ suy về tương lai. Đó là địa hạt của hạnh phúc, của bình yên và xúc cảm chân thành.

6. Một tình yêu – Thơ Tình Xuân Diệu

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất Đem cho em kèm với một lá thư Em không lấy là tình anh đã mất Tình đã cho không lấy lại bao giờ .

Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo Tình thì buồn như tất cả chia ly Xếp khuôn giấy để hoài trong túi áo Mãi trăm lần mới gấp lại đưa đi

Em xé như lòng non cùng giấy mới Mây dần trôi hôm ấy phủ sơn khê Cười trên cành sao được nữa em ơi!

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất Đem cho em là đã mất đi rồi!

Tình yêu trong thơ của Xuân Diệu bao giờ cũng cao thượng như vậy, một khi đã trao đi, là trao trọn vẹn không luyến tiếc. Bài thơ thể hiện nỗi đau day dứt như bị cắt ra làm đôi của chàng trai, tình yêu đã mất, bể mộng đã tan, nay chỉ còn một tình yêu đã bị khuyết tật. Nhưng cho đến cuối cùng, chàng trai vẫn không hối hận về quyết định của mình. 

Thảo Nguyên

Những Bài Thơ Hay Về Thầy Cô Và Mái Trường

Tuổi học sinh là quãng thời gian đáng nhớ nhất của đời người. Đó là khoảng thời gian bạn được sống vô tư, vui vẻ bên bạn bè và thầy cô, là bước đệm vững chắc cho tương lai sau này. Thành công của bạn một phần lớn là nhờ công lao dạy dỗ của thầy, của cô.

Ngay cả khi bạn đã trưởng thành và rời xa mái trường, hình ảnh của thầy cô sẽ luôn ở trong trái tim của mỗi người. Tri ân thầy cô có vô vàn những cách, tuy nhiên, cách tri ân ý nghĩa nhất có lẽ là những nỗ lực để của được thành công của bạn.

Trong bài viết này, chúng tôi xin tổng hợp những bài thơ hay về thầy cô, đây cũng là một cách để tri ân thầy cô tình cảm và xúc động nhất.

Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,

“Muốn qua sông phải lụy đò”

Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa …

Tháng năm dầu dãi nắng mưa,

Con đò trí thức thầy đưa bao người.

Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.

Con đò mộc – mái đầu sương

Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,

Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông…

Con dừng lại phía hàng cây

Bồi hồi khi gặp dáng thầy hôm nao

Trường xưa vẫn nét ngày nào

Và đây vẫn dáng thầy cao cao gầy

Đón con như thể chưa ngày cách xa

Giọng thầy trầm ấm thật thà “phải con?”

Cái tên thầy gọi riêng con

Đến giờ con thấy vẫn còn mới nguyên

Ước mong con mãi không quên

“thật lòng vững trí đừng phiền nghe con”

Lợi danh – danh lợi sẽ mòn

Những điều thầy dạy còn hoài khắc tâm

Nhớ tóc thầy điểm hoa râm

Cùng lời chỉ dạy âm thầm con mang

Ai quên đi chuyến đò ngang

Quên sao người lái thuyền sang bến đời.

Con đò kể chuyện một thời rất xưa

Rằng người chèo chống đón đưa

Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều

Bay lên tựa những cánh diều

Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên

Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười

Giọt sương rơi mặn bên đời

Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông

Mắt thầy mòn mỏi xa trông

Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian…

Cây phượng già treo mùa hạ trên cao

Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:

“Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…”

Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.

Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào

Con nao nức bước vào trường trung học

Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc

Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?

Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?

Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi

Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?

Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao

Vai áo bạc như màu trang vở cũ

Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ

Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!

Đã lâu rồi không về thăm trường cũ

Nhớ hàng cây nhớ ghế đá thân thương

Nhớ thầy cô nhớ những buổi tan trường

Nhớ lớp học ôi vô vàn thương nhớ

Thời gian ơi xin hãy quay trở lại

Mang em về kỷ niệm dấu yêu

Ngồi nơi đây mà nhớ lại bao điều

Thầy cô đã mở đường em tiếp bước

Ngày hôm nay những gì em có được

Thầy trồng cây cho bóng mát sau này

Cô ươm trái cho vườn xanh tươi mãi

Ngày xưa ơi nhớ những ngày thơ dại

Vẫn có thầy và bạn mãi bên ta.

Lớn lên và trưởng thành, mỗi người có cho mình một công việc, một cuộc sống riêng. Chúng ta có thể đặt chân đến khắp mọi miền nhưng thầy cô thì vẫn luôn ở đó dưới mái trường xưa với bục giảng, bảng đen và phấn trắng; Với giáo án và những đêm thức trắng soạn bài; Với tất cả tâm huyết và tình yêu thương dành cho những lứa học trò kế tiếp.

Thu Thủy

Bạn đang đọc nội dung bài viết Những Bài Thơ Hay Về Những Cô Gái Quê – Nhà Nông trên website Altimofoundation.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!