Cập nhật nội dung chi tiết về I Hear Your Voice (Đôi Tai Ngoại Cảm/ 너의 목소리가 들려) mới nhất trên website Altimofoundation.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Xem hết phim cũng đã được một thời gian nhưng vì lười quá nên chẳng muốn viết. Hôm bữa lại đi dạo vòng quanh fanclub facebook của cậu trẻ Soo Ha và chị già Hye Sung nên nổi hứng ngứa tay muốn mò.
Với mình đây là bộ phim drama Hàn dài tập hay nhất tháng 7 này, à không, phải là hay nhất mùa hè này.
Cũng chẳng biết vì sao đưa đẩy đến I Hear Your Voice, dàn diễn viên mình chẳng biết ai ngoài Jong Suk trong High Kick 3, thế mà cũng lặn lội ngồi down rồi ôm hết 16 tập trong 3 ngày, 2 tập còn lại phải chờ mỏi mòn để canh sub. Cũng nhờ xem liên tục tù tì thế nên cảm xúc theo phim cứ lên rồi lại xuống như điện tâm đồ của mấy người bị bệnh tim.
Ôm gối cười rồi lại khóc. Nhiều lúc cũng tức anh ách vì sao người ác trong phim cứ lẫn quẩn hại người tốt, thế là gối mền, gấu bông cứ thế mà phi vào lap, nhưng phải công nhận phim quá tuyệt vời. Thông qua bộ phim, những câu chứ chứa chan bao nhiêu thông điệp được đạo diễn và nhà biên kịch lồng ghép nhẹ nhàng qua từng câu thoại. Có những câu nói sẽ khiến bạn cảm thấy như đang nói bản thân mình, cũng có những câu nói sẽ khiến bạn phải nghĩ mãi về nó theo một cách nào đó …
Thật ra thì nhân vật mình thích trong phim không phải luật sư Jang, cũng chẳng phải anh đẹp trai Soo Ha mà chính là công tố viên Seo Do Yeon. Mái tóc ngắn cùng với đôi mắt sắc lạnh, vẻ ngoài mạnh mẽ được bao bọc bởi những bộ quần áo sang trọng, gia đình giàu có, từ nhỏ đã tham vọng nhưng cũng hèn nhát trong việc đứng lên bảo vệ sự thật, trong mắt mọi người cô là người xấu, hèn nhát và ích kỉ, nhưng nào ai biết được đó là cô bé của 11 năm về trước. Cô bé ngày ấy cũng đã suy nghĩ, dằn vặt nhưng một đứa trẻ tiểu thư kiểu đó thì liệu sẽ mở miệng nhận lỗi sao? Để rồi lớn lên, nỗi dằn vặt trong lòng cũng to ra, Do Yeon cũng một lần từng thú nhận trong khi mình quá say rằng mình đã hối hận biết bao nhiêu, cô cũng mong ước để quay về thời gian cũ để thay đổi lỗi lầm ấy biết bao nhiêu, nhưng khi tỉnh lại thì con người lạnh lùng của công tố viên này lại quay lại, thế nên những lời nói đó, mọi người cứ xem như “gió-thoảng-mây-bay” nhưng chỉ đến tập 15, khi Do Yeon ngã gục trong toilet vì đau lòng phát hiện cha ruột của mình, 7 từ “LÀM ƠN HÃY CỨU LẤY BA TÔI” của Do Yeon làm mình vẫn không thể quên. Một cô gái mạnh mẽ, thông minh, đầy bản lĩnh, không bao giờ nhận lỗi hay xuống nước trước người khác thế mà khi đứng trước vấn đề của bản thân bản thân cô cũng yếu mềm và có phần ngốc nghếch. Do Yeon không phải người xấu, “Ngoài lạnh trong nóng” là 4 từ miêu tả cố công tố viên này rõ nhất. Lúc phát hiện sự thật về bố ruột của mình, Do Yeon đã ôm chầm lấy mẹ mà bât khóc, rồi cả những ngày cuối đời của ba ruột, mặc dù tỏ ra rất lãnh đạm và không quan tâm nhưng ngày ngày dù có bận biết bao vụ án, Do Yeon vẫn cầm bút chì màu đến để vẽ chân dung cho ba, còn làm aegyo nhắng nhitts khi chụp hình. Thế đó, từ trên suy ra coi bộ mình bị thích Lee Da Hee mất rồi!!!
Nhưng mình cũng thích Hye Sung, phải nói là sao nhỉ, một luật sư công, sống thực tế, hiện thực và mạnh mẽ. Lúc đầu sống rất ích kỉ, chỉ nghĩ đến bản thân mình vì cho rằng cuộc sống này không rãnh rỗi đến nổi để quan tâm cho người khác, một luật sư nổi tiếng là bào chữa cho khách hàng trong vòng 17 giây và không thèm để ý là bên mình thắng hay thua nhưng rồi khi mẹ mất, trải qua cú sốc và chịu đựng từ tên sát nhân Min Joon Gook cũng như tình yêu với Park Soo Ha, bản thân cố càng ngày càng thay đổi tích cực hơn. Lúc trước sống chỉ vì hai từ “xin lỗi” của Do Yeon thì bây giờ, Hye Sung cũng có thể quỳ xuống trước mặt kẻ thù để cầu mong sự giúp đỡ bắt kẻ sát nhân giết chết mẹ của cô; nếu lúc trước chỉ biết nghĩ cho bản thân thì bây giờ cô đặt hết niềm tin và tình cảm vào Soo Ha, quan tâm đến những người xung quanh nhiều hơn.
Và cũng không thể kể đến tình bạn của hai người này. Gặp nhau, cãi nhau, xỉa nhau và ghét nhau. Làm việc chung trong một tòa nhà, mõi buổi sáng đều gặp nhau tại thang máy nhưng cả hai luôn trong tình trạng “càng tránh xa càng tốt”, còn không thì bất đắc dĩ gặp nhau là phải “xỉa”. Thế mà mỗi khi Hye Sung hay Do Yeon có chuyện, thì đối phương đều có mặt, bên cạnh và âm thầm giúp đỡ, quan tâm một cách lạnh lùng nhất. Có lẽ duyên phận từ nhỏ đã đưa đẩy cả hai cũng chứng kiến cảnh giết người, nhưng rồi 11 năm sau đó, cũng đưa đẩy cả hai gặp lại nhau, lại một lần nữa đối nghịch nhau giữa công tố viên và luật sư bào chữa. . Dù là 11 năm trước hay 11 năm sau cuộc sống của Do Yeon không thể thiếu Hye Sung và ngược lại. Thế mà cũng nhờ đó, họ trải qua cùng nhau, đứng lên bảo vệ sự thật cùng nhau, dù rằng bản tính cứng đầu của cả hai nên chưa ai chịu xuống nước trước nhưng trong thân tâm, bản thân họ cũng đã hiểu thế nào là tình bạn và cũng chắc rằng họ cũng đã công nhận đối phương như là một người bạn tốt.
Trả thù, giết người, pháp luật, trắng và đen, … mọi tử ngữ để miêu tả bộ phim nên nhiều người chắc sẽ bảo rằng phim sẽ nhàm chán khô khan lắm. Nô nô nô nô!!! Có nhiều cảnh không phải nói xạo chớ mình cười đến lọt ghế. Thế mới nói luật sư Jang rất là có khiếu hài à! Những câu nói kinh điển của cô ấy, có thể sẽ khiến bạn tủm tỉm cười và gật gù công nhân đó là sự thật.
“Món cơm chó”! Thiệt là sai lầm khi viết mà không kể về nó. You wonder what is “món cơm chó”, don’t you? Thật ra là cơm trắng rồi bỏ hết tất cả đồ còn sót lại trong tủ lạnh vào, trộn trộn lên, nếm rồi thử rồi thêm mắm thêm muối vô cái tô cơm trộn đó đó, rồi chia ra chén ăn, nhưng không phải ăn bằng muỗng, bằng thì xúc cơm cơ. Vì thế nên SooHa đã kiêu hãnh đặt tên món này một cách “kiêu-sa” là cơm chó. Nói chớ, nhìn ngon lắm àh! =))
Bên cạnh đó, các nhà biên kịch đã nhẹ nhàng lồng ghép và trong lời thoại những thông điệp ý nghĩa trong cuộc sống. Đến bây giờ, hai tuần kể từ khi phim kết thúc, cuộc đối thoại của mẹ Hye Sung và cô ấy trước khi chết, mình vẫn còn nhớ rất rõ. Chẳng phải vì quá mê hay quá nhập tâm, chỉ là những thứ đáng học hỏi mình sẽ cố gắng để nhớ nó, từng từ từng từ một “Mỗi người đều sống 1 lần trong đời, đừng lãng phí nó vào việc hận thù mà hãy sống sao cho có ý nghĩa. Những người ghen ghét mình đều là vì họ ganh tị thứ mà bản thân họ không có được”, hay mình còn nhớ lần đầu tiên anh trẻ Soo Ha và chị già Hye Sung gặp nhau, cãi nhau chí chóe, không ai chịu nhường ai nhưng câu nói của Hye Sung đã làm cả im lăng một lúc “Sự thật sẽ không thắng ở phiên tòa, mà cái thắng ở phiên tòa sẽ trở thành sự thật”, rõ ràng cuộc sống ngày nay, câu nói này có ý thế nào ~
P/s1: Phim kết thúc theo happy ending. Mình là mình bị ấn tượng bởi hai cái mũ, một vàng một đỏ của hai người lúc xem bóng chày nha! Ráng đi tìm rồi hôm nào chế nước trà vô luyện thi
P/s2: Chị già sắp từ noona thành ahjumma rồi nhưng vẫn rất nhí nhảnh, cứ khi máy ảnh tia đến là aegyo tuôn trào.
P/s3: mấy bạn đi Phuket với Malay vui vẻ nha 🙂
Share this:
Like this:
Like
Loading…
How I Met Your Mother: Sống Với Một Câu Chuyện Để Kể
Trong một cuộc phỏng vấn vui rằng “Nếu được chọn, bạn sẽ sống trong thế giới của bộ phim truyền hình nào?”, bên cạnh những lựa chọn về những thế giới huyền hoặc, giả tưởng hay rùng rợn như The Walking Dead, The Vimpire Diaries, Game of Throne,… nhiều khán giả vẫn hồ hởi lựa chọn series phim How I Met Your Mother, một saeries về những con người bình thường trong một xã hội đời thực cũng rất bình thường. Không phải lúc nào “câu chuyên để kể lại” của một đời người cũng phải là một câu chuyện hiển hách, ly kỳ, có khi nó chỉ đơn giản là câu chuyện về năm … tuổi, tôi đã gặp ai, đã từng hạnh phúc hay đau khổ. Trong số 72 đề cử cho các giải thưởng lớn nhỏ, đây có lẽ là giải thưởng vinh dự mà bộ phim đạt được khi làm cho khán giả tin và trân trọng những câu chuyện đơn giản của một cuộc sống đời thường.
Tập đầu tiên của bộ phim How I Met Your Mother được phát sóng lần đầu tiên vào ngày 19.9.2005 trên kênh CBS. Thật thú vị khi biết rằng hai nhà biên kịch của bộ phim thực tế đã lấy bản thân mình làm hình mẫu sáng tạo cho các nhân vật chính trong phim như nhân vật Ted Mosby vốn dựa trên Carter Bays còn biên kịch Craig Thomas và vợ mình lại chính là bản gốc của cặp đôi ngọt ngào nhất thế giới Lily – Marshall. Bays và Thomas khởi đầu cho câu chuyện mà Ted tương lai kể với các con câu chuyện bố đã gặp mẹ như thế nào kéo dài gần 10 năm với 9 season từ ý tưởng: “một câu chuyện viết về bạn bè chúng tôi và những điều ngớ ngẩn mà chúng tôi đã làm tại New York”.
“Hãy nhớ, dù cho cậu có làm được điều gì trong cuộc sống thì cũng chẳng thể gọi là kỳ tích hay huyền thoại nếu như không có bạn bè cậu ở đó chứng kiến!”
Người ta vẫn nói rằng mỗi chúng ta có rất nhiều phiên bản. Phiên bản khi đi làm việc, phiên bản khi ở cạnh người yêu, khi ở cạnh gia đình, phiên bản khi đứng trước kẻ thù,… Và lạ kỳ thay cũng có những nơi, những người mà khi ở gần, chúng ta được sống với phiên bản chân thật nhất của mình. Ted Mosby là một người may mắn khi tìm được Lily, Marshall, Robin và Barney cho mình.
Có thể nói New York là thành phố ồn ào, vội vã nhất trong số những thành phố ồn ào, vội vã trên thế giới. Nơi đó người ta làm gì cũng vội, đi vội, ăn vội, yêu vội và cũng chia tay nhau vội vàng và gần như lúc nào cũng ồn ã. Nhưng cũng trong thành phố đó, trong căn hộ bừa bộn của bộ ba chơi thân từ thời đại học Ted và Lily, Marshall hay tại quán bar nhỏ bé MacLaren’s mà cả bọn mỗi tối đều tụ tập uống bia, những con người này may mắn luôn có nhau khi cần, cùng làm những điều điên rồ nhất, vô dụng nhất và tận hưởng cảm giác thời gian ngưng đọng. Dù là lúc mới đôi mươi ở season 1 hay khi đã trưởng thành, đã mòn mỏi với những trách nhiệm hay chai sạn với những nỗi buồn, họ vẫn ngồi đó nơi chiếc bàn quen thuộc hay chiếc ghế sofa cũ mèm như những người bạn thực sự với những trò đùa, câu chuyện phiếm ấu trĩ nhất. Cũng không thiếu những khoảnh khắc mà tập thể ồn ào đó yên lặng, chỉ có ánh mắt nhìn nhau là xôn xao khôn cùng khi Ted bị cô dâu bỏ rơi trong ngày cưới, khi cha Marshall qua đời, khi lần duy nhất Marshall và Lily chia tay,… Những thông điệp về tình cảm gia đình, tình yêu, tình bạn được lồng ghép khéo léo và thấm thía không ngờ trên cái nền là sự hài hước liên hoàn tinh tế.
Những mâu thuẫn có lẽ chính là thứ làm cho thế giới này thú vị hơn. Không phải ngẫu nhiên mà người ta vẫn chọn người trái ngược mình để yêu, để làm bạn và một tổ hợp lộn xộn các tính cách cũng chính là bí quyết tạo nên sức hút cho nhóm bạn của Ted. Nếu như Ted chân thành, si tình làm mọi điều ngu xuẩn nhất kể cả cầu mưa để cô gái mình yêu không đi hẹn hò với người khác thì Barney lại là bậc thầy tán gái, đổi lấy những cuộc tình một đêm với những câu chuyện hợm hĩnh nhất: là tình báo của chính phủ, là phi hành gia, thậm chí là người đến từ tương lai,… Nếu như Robin xinh đẹp phát sợ với hôn nhân và trẻ con thì cặp đôi 10 năm yêu nhau mới cưới Lily và Marshall lại là hình mẫu vợ chồng biết phấn đấu, chia sẻ, biết hy sinh vì nhau và sẽ vẫn ngọt ngào, chung thủy cho đến ngày tận thế mà ai cũng khao khát.
Hai nhà biên kịch đã khéo léo để mỗi nhân vật chuyển tải những thông điệp tình yêu theo cách của mình, hóa ra tình yêu thì nó muôn hình muôn vẻ còn con người đứng trước tình yêu thì ai cũng ngốc nghếch như nhau. Như Robin thường ngày mạnh mẽ và thô bạo như một gã đàn ông có lúc cũng phải phát khóc, ngượng ngùng nói “You’re an idiot” (có nghĩa là “I love you” theo cách nói của nhân vật này). Như tay chơi Barney cũng có ngày mơ mộng nhớ nhung một ai đó như một cậu bé mới lớn và thú nhận rằng ít nhất 3 năm tới đây khi thức dậy, anh cũng chỉ muốn nhìn thấy bên cạnh mình một người duy nhất mà thôi.
Trong hành trình đi tìm The Mother suốt 9 season của Ted, nhiều tình huống nhấn nhá cho thấy rằng anh vốn đã luôn gặp The Mother rất nhiều lần: cùng đến dự một buổi tiệc, cầm nhầm ô của nhau, gặp bạn bè của nhau, The Mother vốn lại là sinh viên của Ted khi anh còn làm giảng viên,… Cách kể chuyện thông minh, đôi lúc xáo trộn trật tự thời gian và không gian dần trở thành đặc trưng của How I Met Your Mother không những làm người xem thích thú mà còn mang đến cái nhìn thú vị về số phận, về sự chảy trôi trong dòng đời một con người. Nếu là cái duyên, những người cần gặp sẽ gặp nhau, không phải lúc này thì lúc khác, không phải ở nơi này thì nơi khác hoặc như một câu nói của The Mother trong tập cuối cùng: “Đôi lúc, người ta chỉ tìm ra những thứ họ đã có từ lâu!”
Thật khó để nói hết những điều thú vị của bộ phim này trong một bài viết ngắn ngủi bởi nó đã trở thành một người bạn gắn bó suốt 10 năm của rất nhiều người và có khi, đã trở thành một niềm cảm hứng cho nhiều câu chuyện, nhiều cuộc gặp gỡ thú vị trong cuộc sống.
Nội dung bài viết trên cafestyle thuộc sở hữu của HansaeYes24 Vina Co.,Ltd
Finally, I Found You {Cảm Nhận Sách Hay
Đó là suy nghĩ của tôi khi đọc đến một nửa cuốn truyện. Chính là cảm giác nhiều năm trước, năm thứ hai trung học, khi đọc đại ngôn tình Bên nhau trọn đời. Tôi đã mất rất nhiều thời gian để tìm được một cuốn tiểu thuyết thứ hai khiến tôi vừa đọc vừa chìm đắm trong bối cảnh của truyện, ngưỡng mộ và yêu mến nhân vật nam chính khủng khiếp như thế.
Sau đó, nửa muốn đọc nhanh để xem phần kết thúc, nửa muốn dùng dằng đọc chậm để mãi mãi chứng kiến Lục Song ở bên Vệ Nam như thế nào, chỉ sợ không còn được nhìn thấy hạnh phúc mới chớm của họ.
Là Ốc Sên chạy, là Điệp Chi Linh, và là Lục Song.
Trước hết nói về tác giả. Người ta nói: “Cố Mạn là cổ tích, Tân Di Ổ là thực tế, Điệp Chi Linh có thể coi là cổ tích trong thực tế”. Quả đúng là như vậy!!!
Hồi đó, đọc “Ốc sên chạy” và “Hóa ra anh vẫn ở đây” liền nhau, nên tôi không tránh khỏi việc so sánh phong cách của hai tác giả. Bản thân tôi thì không thích cách viết của Tân Di Ổ, chắc do tính cách tôi thích sự nhẹ nhàng, không thích những gì quá mãnh liệt và ồn ào như mối tình của Trình Tranh với Vận Cẩm, không thích những cái kết quá “thực tế” như cái kết của Vận Cẩm. Đến với “Ốc sên chạy”, ấn tượng ban đầu về Điệp Chi Linh là văn phong. Không sâu sắc, trầm lắng và nhiều lớp ẩn ý như Cố Mạn, văn của Điệp Chi Linh trẻ trung và giản dị hơn nhiều, giản dị đến mức đời thường, tưởng như cô ấy đang kể chuyện về cuộc sống xung quanh tôi. Lời thoại dí dỏm, thông minh, hài hước, những câu nói đùa rất sáng tạo (mà đôi khi khiến tôi vừa đọc vừa trợn tròn mắt kinh ngạc vì sao cô có thể nghĩ ra những lời đối thoại hay ho như thế 😡 )
” Ốc sên chạy ” là cuốn tiểu thuyết xoay quanh tình yêu của nhân vật nữ chính với hai chàng trai: tình yêu “có duyên mà không có phận” – tình yêu thầm lặng 10 năm của Vệ Nam đối với Hứa Chí Hằng; và tình yêu âm thầm của Lục Song hướng về Vệ Nam. Vẫn là một câu chuyện tình yêu tay ba quen thuộc, nhưng chính văn phong của Chí Linh và cách xây dựng nhân vật khiến cho cuốn tiểu thuyết “Ốc sên chạy” vẫn lôi cuốn hàng ngàn độc giả, khiến người đọc (trước hết là tôi) thấy ấm lòng qua từng trang viết.
Có lẽ nhan đề cuốn tiểu thuyết đủ để bộc lộ hết phong cách của ba nhân vật chính: Chậm chạp tận hưởng cảm giác yêu thầm, chậm chạp để quên, cũng chậm chạp để chấp nhận… (Cũng có người từng đặt cho tôi cái tên Rùa – Linh Rùa – vì sự chậm chạp này, nên lại càng đặc biệt ấn tượng với “Ốc sên chạy”). Ba nhân vật chính rượt đuổi nhau rất từ tốn, không vồn vập, vội vã, không làm đối phương sợ.
Câu chuyện mở ra bằng những dòng viết tản mạn về “Mối tình đầu”:
Những người yêu thầm đều nhớ rất rõ cảm giác khó diễn tả ấy. Dù sau này nhớ lại vẫn cảm thấy xót xa trong lòng, giống như quả táo xanh vậy, nhìn thì đẹp nhưng ăn thì chua chát. Có lẽ tình yêu vào cái tuổi ngây thơ ấy đẹp ở chính vị chua chát và không có kết quả.
Đó là tình yêu của Vệ Nam với Hứa Chí Hằng – từ khi một cô bé lớp 6, cho đến khi tốt nghiệp đại học Y. Hứa Chí Hằng là “hoàng tử hắc mã”, trầm tính, ít nói, tính tình lầm lì quái dị. “Khi đi ngang qua người khác cảm giác giống như một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo cái rét lành lạnh. Cao ngạo, không coi ai ra gì, hung hăng, nhưng có cái để mà hung hăng.”
Đầu cấp ba, Vệ Nam đưa thư cho Hứa Chí Hằng, để rồi nhận lại từ anh câu hỏi lạnh lùng: ” Cậu là ai? Tìm tôi có việc gì?”
Đó là lần đầu tiên hai người thực sự nói chuyện – ký ức đầu tiên, rõ ràng nhất của Vệ Nam về “hoàng tử” của cô sau suốt ba năm chỉ biết đứng nhìn anh từ xa. Nhưng phản ứng của Hứa Chí Hằng lúc đó không phải những gì cô mong muốn….
” Thứ gì đã làm nhòa mắt khiến buổi chiều hôm ấy in đậm dấu ấn trong tâm trí của Vệ Nam.”
“Cứ đi rồi sẽ đến”. Cuộc đời luôn ẩn chứa những chi tiết bất ngờ, có lẽ Vệ Nam không bao giờ ngờ được… Mối tình dai dẳng 8 năm, trong đó khoảng thời gian Vệ Nam thực sự được ở bên Hứa Chí Hằng chỉ có một tháng ngắn ngủi – nhưng là ký ức đáng nhớ nhất trong cuộc đời cô.
Năm thứ hai đại học, bài hát do Hứa Chí Hằng tự sáng tác, hát trên sân khấu, dành giải quán quân lại chính là tấm chân tình của anh dành cho Vệ Nam. Sau đó, lời tỏ tình và nụ hôn đầu đến với Vệ Nam – bất ngờ đến mức cô chưa kịp chuẩn bị. Cho dù Hứa Chí Hằng luôn che giấu tình cảm của mình bằng những lời trêu chọc Vệ Nam, nhưng bất kỳ ai đọc truyện cũng sẽ tìm được thứ cảm giác ấm áp vì một anh chàng ” luôn lạnh lùng với người khác, và chỉ dịu dàng, ân cần với một mình Tiểu Nam “.
Trong mắt anh trai và bạn bè của Vệ Nam, loại con trai như Hứa Chí Hằng “không đáng để yêu”. Tất cả mọi người đều chỉ nhìn thấy Hứa Chí Hằng như một loại “cặn bã” , “rác rưởi”; chỉ riêng Tiểu Nam là nhận ra nét dịu dàng trong con người anh.
Chỉ có điều, trên thế giới này, chỉ có người con trai ấy, mỗi lần gọi điện cho mình đều chờ mình cúp máy trước. Nói bye rồi nhưng vẫn chờ máy. Một lần Vệ Nam ngạc nhiên hỏi: “Vì sao cậu không cúp máy?” Anh ấy nói: “Cậu cúp trước đi, mình chờ cậu”.
Trên thế giới này cũng chỉ có người con trai ấy luôn luôn ở bên khi mình học hành vất vả.
Và cũng chỉ có duy nhất người con trai ấy tin cô một cách vô điều kiện.
Đáng tiếc, có lẽ đối với Vệ Nam, Hứa Chí Hằng mãi mãi là một giấc mơ bất tận – giấc mơ không có thật. Cho dù cô đã chạm tay vào, đã thực sự trở thành người yêu của anh, nhưng quãng thời gian ngắn ngủi ấy chỉ kéo dài một tháng, rồi lại phải đau lòng nói lời chia tay. Không phải vì hết yêu nhau – bởi vì cho đến bốn năm sau, Vệ Nam vẫn bị ám ảnh nặng nề bởi ba chữ Hứa-Chí-Hằng, mà bởi Vệ Nam không dám bước chân vào thế giới của anh. Thân thế của Hứa Chí Hằng thực sự không đơn giản, thế giới của anh phức tạp, không thuần khiết và lương thiện như cô. Vệ Nam không vượt qua được những khoảng cách xa tít tắp về thân thế, con người, hoàn cảnh giữa họ, và định kiến xã hội. Cô không đủ can đảm bứt phá. Mọi cố gắng của Hứa Chí Hằng đều không thể thay đổi quyết định của Vệ Nam. Trên đời, có những lúc tình yêu tuyệt đối không phải tất cả.
Và trong truyện, bên cạnh những đoạn đối thoại dí dỏm, hài hước, là vô vàn những đoạn triết lý nhẹ nhàng, nhưng vẫn rung động tận đáy lòng.
Bí mật này giống như sợi chỉ buộc trái tim Vệ Nam, nó không ngừng được thít chặt, ban đầu đau đơn dữ dội, nhưng về sau dần dần thấy quen với nó. Nhiều năm trôi qua, sợi chỉ ấy đã thít chặt vào tận sâu trong tim, vết cứa mà sợi chỉ ấy để lại quá nhỏ, dường như không nhìn thấy dấu vết.
Chỉ là chôn chặt, giấu vào nơi sâu hơn mà thôi.
Sau đó Lục Song xuất hiện (trở lại) trong cuộc sống của Vệ Nam, cùng cô diễn vở kịch “Ghét của nào trời trao của ấy”. Họ cãi nhau chí chóe suốt nhau, giống đôi oan gia có nợ nần từ kiếp trước.
Cá nhân tôi cực kỳ thích nam chính Lục Song. Không giống những tiểu thuyết khác, nam chính thường đẹp trai ngời ngời, giàu có, boss này boss kia, nắm trong tay cả gia sản khổng lồ. Lục Song khác.
Không quá xuất sắc về thân thế, không quá xuất chúng về tài năng. Anh cố gắng làm việc mỗi ngày, từng bước chạm tới thành công. Lục Song chỉ là một chàng trai bình thường, học Công nghệ thông tin, có tài năng văn chương, tác giả tiểu thuyết qua mạng, mặt dày như áo chống đạn, tinh quái có thừa. Là người đàn ông khi đã yêu thì sẽ yêu hết mình, theo cách riêng của anh, không nhiệt tình theo đuổi, mà chỉ đơn giản là chờ đợi một cách âm thầm và bền bỉ, luôn xuất hiện bên Vệ Nam một cách tự nguyện mỗi khi cô khóc, cô cười, cô buồn, cô vui. Không phải người con trai nào cũng có thể kiên nhẫn như vậy! Tình yêu của anh rất chín chắn, rất trưởng thành; con người anh rất dịu dàng, rất sâu sắc… Xuyên suốt tiểu thuyết “Ốc sên chạy”, Lục Song luôn được Điệp Chí Linh dùng cụm từ “nhẹ nhàng mỉm cười”, “nhẹ nhàng”, “dịu dàng” để miêu tả. Cách xây dựng nhân vật của Điệp Chi Linh khiến tôi có cảm giác an toàn, làm câu chuyện của cô trở nên đời thường và dễ tưởng tượng hơn.
Vì tình yêu dành cho Vệ Nam quá lớn, Lục Song đã cố hài lòng với vỏ bọc hoàn hảo “bạn của anh trai” để đàng hoàng ở bên cô, chăm sóc cô. Tất cả đều là do anh “tự nguyện”. Trái tim anh luôn quặn thắt mỗi khi nhìn thấy ánh mắt Vệ Nam – nơi mà đáy mắt luôn chứa đựng hình ảnh người xưa Hứa Chí Hằng. Đó là thế giới mà anh không bao giờ chạm tới. Nhưng Lục Song không vì thế mà nản lòng, anh sẵn sàng chờ đợi Vệ Nam của anh quay đầu. ” Chỉ cần cô quay đầu, luôn có một chàng trai mỉm cười nói với cô rằng: “Anh đợi em “.
Cô gái nào cũng mong muốn có một chàng trai như thế ở bên mình.
“Ốc sên chạy” đưa ra triết lý một cô gái nên chọn “người đi cùng bạn dưới mưa” hay “người che ô cho bạn”? Một bên là mối tình oanh oanh liệt liệt thời thanh xuân, một bên là bến đỗ bình yên, sẽ che chở cho bạn suốt đời. Một dạng tiếp cận khác về tình đầu – tình cuối. Hứa Chí Hằng có hình bóng Trần Hiếu Chính, và Lục Song có điểm tương đồng với Lâm Tĩnh (Anh có thích nước Mỹ không? – Tân Di Ổ).
Tôi thích tìm kiếm tiểu tiết đắt giá trong mỗi cuốn tiểu thuyết. Và “Ốc sên chạy” thực sự thỏa mãn tôi. Truyện có một số tiểu tiết quan trọng, ví dụ như đoạn Lục Song bảo vệ Vệ Nam trước mặt mẹ mình, chiếm nhiều cảm tình của độc giả.
Lục Song lau sạch tay. Vệ Nam quan sát thấy không bị sưng đỏ, dường như không bị bỏng, đang thở phào nhẹ nhõm thì bỗng nhiên Lục Song lên tiếng: “Mẹ đừng mắng cô ấy trước mặt con”.
Vệ Nam ngẩng đầu lên, trông sắc mặt của mẹ Lục Song rất khó coi: “Sao? Mẹ mắng nó có gì sai không? Con gái con đứa không biết trang điểm, ăn không biết ăn, ngồi không biết ngồi, bóc con cua cũng không biết, chắc chắn cũng không biết làm việc nhà, thích ngủ nướng, ngủ dậy không gấp chăn, suốt ngày ăn mỳ tôm….” Vệ Nam cười thầm trong bụng, bà ta nói câu nào cũng đúng.
“Mẹ đừng nói nữa”. Lục Song bình tĩnh ngắt lời mẹ, nghiêm túc nói: “Vệ Nam là người yêu của con. Mong mẹ tôn trọng cô ấy, tôn trọng con”.
Vệ Nam quay sang nhìn anh ta, thấy vẻ mặt anh ta rất bình thản, không hiểu vì sao bỗng nhiên cảm thấy xúc động bùi ngùi. Thôi được, mình rất có năng khiếu diễn kịch, có thể nhập vai nhanh vậy. Vệ Nam tỏ vẻ áy náy, khẽ kéo áo Lục Song như cô con dâu mới về nhà chồng vậy: “Đều tại em không tốt….”
Lục Song làm biết bao nhiêu việc cho Vệ Nam, đều là thầm lặng. Lục Song cho rằng, ngoài cách chờ đợi ra, anh không còn cách nào khác. Cứ luôn ở bên cô, dần dần, xây từng viên gạch, tạo nên bước thương thành bất khả đánh bại trong lòng Vệ Nam.
Tấm lòng chân thành của Lục Song cuối cùng cũng đã chạm được đến phần sâu thẳm nhất trong trái tim Vệ Nam. Một kết cục mà từ khi biết tình cảm của Lục Song dành cho Vệ Nam, mình đã luôn mong sẽ như thế ^o^
“Ốc sên chạy” là một cuốn tiểu thuyết mang đậm tình yêu thương ^o^, đầy đủ các cung bậc sắc thái đúng đắn nhất của hai chữ “tình yêu” : Tình yêu đơn phương, tình yêu thầm lặng, tình yêu nam nữ, tình cảm giữa những người bạn còn hơn chị em ruột, tình bằng hữu, tình mẹ con, tình bà cháu, tình anh em…. Cả cuốn tiểu thuyết dường như là câu chuyện cổ tích giữa đời thường. Tô Mẫn Mẫn đã từng bất chấp tất cả vì tình yêu, nhưng cuối cùng tấm lòng của cô cũng được Hứa Chí Hằng đón nhận. “Nơi sạch sẽ nhất trong trái tim Hứa Chí Hằng” , rốt cục không phải Tiểu Nam của anh, mà là một người khác ^o^
“Trên thế giới này không có cái khóa nào là không thể mở được, chỉ có điều một số người không buồn mở nó, muốn nó hoen gỉ, muốn khắc cốt ghi tâm” (Lục Song).
“Thời ấy thường thích những thứ đẹp đẽ. Sau này lớn lên mới biết rằng ẩn sâu trong lớp vỏ kẹo đẹp đẽ ấy là thuốc độc. Lúc ấy chỉ biết cười trừ: “Lúc ấy mình quá ngốc”.”
“Điều vui vẻ nhất trong cuộc đời con người không phải là nhớ lại những gì đã có mà là trân trọng những gì đang có.
Niềm vui hiện tại sẽ dần che lấp niềm vui trong quá khứ.
Bởi vì con người nên hướng về phía trước.”
Con đường vẫn phải bước tiếp, nếu không quên được thì cứ nhớ lấy nó, không thay đổi thì cứ chấp nhận nó, nếu không giành được thì hãy buông tay với nó, nếu không vứt bỏ được thì hãy trân trọng nó.
Đối với mỗi người đều như thế cả thôi.
Những Câu Nói Hay Về Mẹ Ý Nghĩa Và Cảm Động Nhất Trên ❰Iwiki❱
iWiKi chia sẻ với những người con có hiếu những câu nói hay về mẹ thật ý nghĩa và cảm động nhất được chọn lọc rất tinh tế.
Những Câu Nói Hay Về Mẹ Phần 1
Nửa đời phiêu bạc tha hương Bóng quê dáng mẹ trĩu vương tấm lòng
Giơ đây trong cõi rộn ràng Lòng con vẫn nhớ lời vàng mẹ ru.
Dấu chân mẹ dãi dầm thân cát bụi Gánh tình thương rong ruổi giữa chợ đời.
Dù đi trăm suối nghìn sông Cũng không ra khỏi tấm lòng mẹ tôi
Ơn cha bóng núi âm thầm Nghĩa mẹ lặng lẽ nước sông đầu nguồn Một đời dãi nắng dầm sương Nuôi con khôn lớn tình thương dạt dào.
Thêm một người quả đất sẽ chật thêm Nhưng thiếu mẹ thế giới đầy nước mắt.
Khi bạn nhìn vào mắt của một người mẹ, bạn sẽ biết được tình yêu tinh khiết nhất mà mình có thể tìm thấy trên trái đất. Mitch Albom
Tình yêu của người mẹ là yên bình. Nó không cần bạn phải đạt được, nó không cần bạn phải xứng đáng. Erich Fromm
Mẹ nuôi con biển bờ lai láng, con nuôi mẹ kể tháng kể ngày. Tục ngữ Việt Nam
Con đi ngàn dặm mẹ lo âu, Mẹ đi ngàn dặm con chẳng sầu. Ngạn ngữ Trung Quốc
Vũ trụ không có nhiều kì quan, nhưng kì quan tuyệt phẩm nhất là trái tim người mẹ. – Bernard Shaw.
Nơi ẩn náu yên ổn nhất là lòng mẹ. Florian.
Những Câu Nói Hay Về Mẹ Phần 2
Tương lai của con là công trình của mẹ. Napoleon I.
Trái tim của người mẹ là vực sâu muôn trượng mà ở dưới đáy, bạn sẽ luôn tìm thấy sự thứ tha. Balzac.
Khi bạn là một người mẹ, bạn không bao giờ thực sự cô độc trong suy nghĩ của mình. Một người mẹ luôn phải nghĩ hai lần, một lần cho bản thân và một lần cho con cái. Sophia Loren
Một người mẹ vẫn mãi là một người mẹ, luôn luôn quan tâm đến những đứa con. Cho dù những đứa con đó đã lớn lên, và có những đứa trẻ của riêng mình.
Đêm đêm con thắp đèn trời Cầu cho cha mẹ sống đời với con.
Ân cha mẹ là đại dương vô tận Con chỉ là con sòng nhỏ lăn tăn.
Biển Đông có lúc vơi đầy Chứ lòng cha mẹ biển trời nào dâng.
Mẹ cha gánh vác hy sinh Mẹ cha quên cả thân mình vì con.
Cha một đời oằn vai gánh nặng Mẹ một đời đôi dép lạc bàn chân.
Khi con tát cạn biển đông Thì con mới hiểu tấm lòng mẹ cha.
Có tát cạn biển đông mới tỏ tường lòng mẹ Không trèo qua non thái sao thấu hiểu tình cha.
Tiết Vu Lan bâng khuân nhớ cha, ơn dưỡng dục Mùa báo hiếu ngùi ngùi thương mẹ, đức cù lao.
Cha là hoa phấn giữa đời Thiên thu tình mẹ rạng ngời tâm con.
Ơn dưỡng dục một đời con ghi tạc Nghĩa sinh thành trọn kiếp mãi không quên.
Dù đi khắp bốn phương trời Cong cha nghĩa mẹ không ai sánh bằng.
Cha là chỗ dựa mẹ là gối êm Nụ cười của con là niềm hạnh phúc.
Nghề đẹp nhất, quan trọng nhất trong tất cả mọi nghề, là làm mẹ. Đó là nghề đòi hỏi nhiều tri thức nhất trong lãnh vực khoa học nhân bản. Elizabeth Cady Stanton.
Vì cuộc sống mẹ suốt đời lam lũ Vì con vui mẹ gánh hết buồn đau.
Chúa không thể ở khắp mọi nơi, nên Ngài sinh ra người mẹ. Proverbe Yiddish
Trăng khuya trăng rụng xuống cầu Vì con cha mẹ dãi dầu nắng mưa.
Cha mẹ giàu con thong thả Cha mẹ nghèo con vất vả gian nan.
Cổ thụ là bóng mẹ cha Cây non là cả vườn hoa tuổi hồng
Cha là núi mẹ là sông Các con hiếu thảo nhớ ơn sinh thành.
Nghĩa mẹ như biển rộng Công cha như trời cao Ơn sinh thành dưỡng dục Vời vợi tựa trăng sao.
Cha mẹ ơn sâu tựu đất trời Nuôi con lao nhọc chẳng đầy vơi Mở vòng tay lớn ôm con trẻ Dẫn dắt con đi suốt cuộc đời.
Ngôn ngữ trần gian khờ dại quá Đựng sao đầy hai tiếng: Mẹ ơi!
Nhìn lên vách con bước cùng với bóng Mẹ bây giờ mới hiểu mẹ ngày xưa.
Người con yêu quý nhất đời Chính là mẹ đó tuyệt vời tình sâu.
Ngày nào con đau khổ không biết ngỏ cùng ai, Thì con ơi! Hãy gọi mẹ đến bên con.
Mẹ là hoa cỏ mùa xuân Con như chim nhỏ hát mừng vang ca.
Những Câu Nói Hay Về Mẹ Phần 3
Con dẫu lớn vẫn là con của mẹ Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con.
Dẫu con di suốt cuộc đời Vẫn không đi hết những lời mẹ ru. Chế Lan Viên 43. Đưa kim qua nỗi ưu phiền. Mẹ ngồi vá lại cho nguyên sự đời.
Mênh mông lòng mẹ thương ta Xin hòa thành bản tình ca dâng đời.
Hãy nói rằng con thương mẹ Chỉ thế thôi mẹ mãn nguyện rồi.
Mẹ hiển nhiên như trời đất đã thành Như cuộc đời không thể thiếu trong con.
Trong tâm tưởng con muộn màng viết Lời cầu mong còn mẹ mãi trên đời.
Đôi vai mẹ một gánh đầy huyền thoại Tình yêu thương hào phóng đến khôn cùng.
Hình hài con khi còn là hạt bụi Lớn dần lên qua tim mẹ bao dung.
Ngàn năm hồ dễ ai thương mẹ Như mẹ thương con giữa cuộc đời
Mẹ đi gánh nước ban mai Gánh hai ngọn núi với hai mặt trời.
Con về nhặt ánh hoàng hôn Thắp lên nhớ mẹ bồn chồn mẹ ơi!
Còn mẹ đời càng thêm tươi Con yêu mẹ quá nụ cười bao dung.
Mẹ nằm chỗ ướt canh sương Chỗ khô lót tiếng ru nhường con thơ
Con về đây quỳ bên gối mẹ Chợt thấy mình nhỏ bé biết bao nhiêu
Nuôi con thân mẹ héo gầy Vì con mà mẹ lệ đầy viền mi.
Mẹ là ngọn gió đưa êm Mẹ là dòng suối mơ huyền bao la.
Con mang thơ đi gieo khắp nẻo Quên môi hồng mắt biếc mẹ thôi son
Mênh mông bát ngát đại dương Cũng không sánh được tình thương mẹ hiền
Ngàn năm tóc mẹ còn bay Ngàn năm tình mẹ sống đầy trong con.
Bao la bóng nước biển đông Không bằng một nửa tấm lòng mẹ tôi
Bạn đang đọc nội dung bài viết I Hear Your Voice (Đôi Tai Ngoại Cảm/ 너의 목소리가 들려) trên website Altimofoundation.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!