Đề Xuất 6/2023 # Chùm Thơ Về Người Đã Khuất Trong Các Sáng Tác Của Từ Nguyễn Phần Đầu # Top 13 Like | Altimofoundation.com

Đề Xuất 6/2023 # Chùm Thơ Về Người Đã Khuất Trong Các Sáng Tác Của Từ Nguyễn Phần Đầu # Top 13 Like

Cập nhật nội dung chi tiết về Chùm Thơ Về Người Đã Khuất Trong Các Sáng Tác Của Từ Nguyễn Phần Đầu mới nhất trên website Altimofoundation.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Thơ về người đã khuất là mạch cảm xúc và cũng chính là nội dung mà Từ Nguyễn muốn giới thiệu trong Thơ cho những nỗi đau, những người đã khuất. Đây là một tập thơ được viết bởi nhà thơ Từ Nguyễn. Bà có tên thật là Nguyễn Thị Nguyệt sinh ra ở Huế và hiện là hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Bà có rất nhiều bài thơ hay và độc đáo, trong đó Thơ về người đã khuất đã chạm tới trái tim của người hâm mộ.

Nội Dung

Anh trở về ngày Huế sắp vào xuân Mảnh đất yêu thương, Thuỷ Dương-Hương Thuỷ “Lời mẹ dặn” khắc bên dòng mộ chí Về lẽ đời yêu-ghét phân minh…

Anh trở về với đất quê hương Một lần cuối để tròn thêm nguyện ước Anh sẽ nằm đây mà nghe đất hát Khúc quật cường thuở ấy âm vang…

Những câu thơ vi vút giữa rừng thông Con tim yêu giống nòi có bao giờ tan nát! Quê hương mấy chục năm trời đã sang trang khác Nỗi đau xưa đã rửa sạch, buồn vơi…

Sóng nước Hương Giang, trăng hạ huyền còn đó Cuộc đời anh thắm đỏ, tấm lòng son Gốc cau già, mảnh vườn cũ, góc sân con Bao tình thân đón anh về, ấm áp ngày tiễn biệt!

Dòng thơ anh còn mãi đây thao thiết Trái tim thơ xin thôi đừng mỏi mệt Lửa tình yêu đất nước, giang sơn Sáng bừng lên, xoá sạch nỗi cô đơn…

Con nằm đó, im lìm trên bãi biển Mẹ cha đâu? Anh trai của con đâu? Bờ cát phẳng in hình con, đau điếng! Sóng dập dờn hờn theo vết thương đau…

Con nằm đó, tấm thân con nhỏ bé Lẽ ra còn được ôm ấp, chở che Đôi bàn tay vuột rời xa cha mẹ Biển quặn lòng, sóng thương xót vuốt ve…

Con nằm đó, âm thầm như muốn hỏi Ơi loài người còn không thế lương tri? Chút yên bình cũng héo gầy, mòn mỏi Sao đành lòng để con phải ra đi??

Con nằm đó, bơ vơ nơi đất khách Mảnh linh hồn đã trôi dạt về đâu? Mắt khép kín chẳng thể nào hiểu thấu Nhân gian này sao cứ phải giết nhau?

Đôi khi muốn tìm lại Một bóng hình thân quen Đã về nơi xa ngái Khuất sâu vào bóng đêm

Đôi khi lòng cứ vậy Biết rõ vẫn chối từ Người không đi xa mãi Còn đây bao tâm tư…

Không khóc mà nhói đau Nỗi chia xa biền biệt Hoa trôi, dòng nước xiết Ơi người xưa, đi đâu?

(Viết cho một người đi xa…)

Khi lá xa cành… Nhớ đừng mang theo màu xanh Tim sẽ nhói vì đời ơi vội thế!

Một nỗi buồn không gượng Nét phù du loang lổ mặt người…

Đôi chân nào nhẹ bước buổi 20 Giờ heo hút một miền xa, miên viễn Một ngọn nến chập chờn, ẩn hiện Câu hỏi gửi vào hư không Còn ai để trả lời?

Ôi những chiếc lá xa cành Sao đành mang cả màu xanh?

Trong nghĩa trang Hương Thuỷ một chiều Nắng đã tắt, Cả bầu trời lặng lẽ Chị cúi xuống bên mộ người liệt sĩ Vuốt ve từng nhánh cỏ mỏng manh…

Nước mắt tràn trên những vết chân chim Thương nhớ bao năm bỗng về, oà vỡ! Gió thoảng qua chiều Lòng thầm cứ ngỡ Tay người xưa khẽ chạm bờ vai…

Bao kỷ niệm còn nguyên nếp tinh khôi Dẫu năm tháng có mờ phai màu tóc Buổi ra đi Lời hẹn ngày gặp mặt Ánh mắt nhìn… Lưu luyến mấy mươi năm!

Muốn nói thật nhiều Cho thoả nỗi nhớ mong Cô đơn – đâu chỉ người dưới mộ! Mai về lại nơi miền quê nắng gió Giữa giòng đời, còn mãi ngóng về anh…

Trong nghĩa trang Hương Thuỷ một chiều Nắng đã tắt, Cả bầu trời lặng lẽ Chị cúi xuống bên mộ người liệt sĩ Vuốt ve từng nhánh cỏ mỏng manh…

Nước mắt tràn trên những vết chân chim Thương nhớ bao năm bỗng về, oà vỡ! Gió thoảng qua chiều Lòng thầm cứ ngỡ Tay người xưa khẽ chạm bờ vai…

Bao kỷ niệm còn nguyên nếp tinh khôi Dẫu năm tháng có mờ phai màu tóc Buổi ra đi Lời hẹn ngày gặp mặt Ánh mắt nhìn… Lưu luyến mấy mươi năm!

Muốn nói thật nhiều Cho thoả nỗi nhớ mong Cô đơn – đâu chỉ người dưới mộ! Mai về lại nơi miền quê nắng gió Giữa giòng đời, còn mãi ngóng về anh…

Dù thế nào thì họ đã ra đi Có những trẻ sơ sinh còn chưa kịp biết gì Đang ấm áp trong vòng tay của mẹ Nước nhấn chìm vào tử biệt sinh ly…

Có người cha không cứu được con mình Tiếng gọi bố còn bên tai, nhức nhối Dòng nước lũ ào ào như thác xối Giật phăng đi sự sống của con người…

Có những cô gái chưa đến tuổi hai mươi Trước khi chết, em nghĩ gì, ai biết? Phút cuối cùng có kịp không nuối tiếc? Hay chỉ còn nỗi khiếp sợ mênh mang?

Có ai trong số họ nghĩ mình sẽ chết ở sông Lam Con sông có tên trong khúc hát Định mệnh nào mà lại không thể khác Để nỗi đau không vướng đục cả dòng?

Trên bờ sông là những người chồng Những người cha, người mẹ Có cả những người vợ mắt nhoà trong ngấn lệ Ngơ ngác, bàng hoàng, mòn mỏi ngóng trông…

Rồi một ngày người ta ngang qua sông Nước dòng Lam lại xanh trong giữa lòng Hà Tĩnh Qua Nghi Xuân, dừng chân thăm Hồng Lĩnh Ngậm ngùi thương mấy sinh linh…

Đôi khi ta có biết Người còn một cuộc dài phải đi… Nhưng đằng sau cánh cửa khép Phía trước kia là gì? Ta làm người đưa tiễn Ngậm ngùi ngồi cùng nỗi chia ly Một người đã về nơi miên viễn Vũng tối âm thầm Vừa ghé đậu xuống đôi mi…

Đôi khi ta có biết Mà mãi chẳng thể quen Trần gian chỉ là bến tạm Đời người, cuộc đỏ-đen… Đã mấy ai chịu dừng bước Bên ngoài những đua chen? Và ta-trước thua thiệt Có nguôi lòng hờn ghen?

Đôi khi ta có biết Nhưng dòng đời cứ trôi Và ta, còn mải miết Nào kể chi xa vời… Ta đem đặt cược tình, tiền, ảo Cho đến khi nào vỡ cuộc chơi Trắng tay, mới soi vào sinh-tử Bắt chước người xưa-ngửa mặt cười!

Quê tôi một ngày sau bão Trời xanh thắp ngọn an bình Cánh đồng tấu muôn khúc nhạc Đón chào nắng mới đang lên

Chạnh nhớ xứ người điêu linh Ngổn ngang nhà tan cửa nát Bao xác thân người bợt bạt Bên đường… Đau nỗi nhân sinh!

Giá mà có thể cầu xin Giá như chỉ là ác mộng Qua cơn cuồng phong biển động Máu hồng lại rót vào tim!

Những bước chân người bấp bênh Dẫm trên hoang tàn, xiêu lạc… Đôi mắt trẻ thơ ngơ ngác Ánh nhìn giờ đã sững im!

Quê tôi một ngày sau bão Rộn ràng, thánh thót tiếng chim Xứ người đắm chìm trong bão Bao giờ mới sẽ hồi sinh?

Hỡi những người mẹ Nga! Sao nỡ để tay con mình vấy máu? Hỡi những con người đã một thời nhân hậu Thế giới này có nỗi đau nào chẳng giống nhau! Những người mẹ mất con, Đứa con hiền ngoan… Bao giờ nguôi ngoai được? Ghim sâu nơi tim những nhát dao giá buốt Nụ cười con lịm tắt, mẹ héo hon!

Chút công lý chờ mong cũng mỏi mòn Một ngày tháng mười… Những đớn đau lại một lần oà vỡ! Kết thúc phiên toà Khi những tên đầu trọc cười tươi hớn hở Trái tim của người mẹ Việt Nam đau Nhức nhối lạ thường!

Nơi nước Nga kia sao còn lắm bất công? Pháp luật chẳng nghiêm minh Chúa cũng đành bất lực! Những bức bối trào dâng trong lồng ngực Chúng tôi muốn kêu lên, vang tới cõi vô cùng!

Tôi muốn hỏi đâu là công lý của nước Nga? Khi kẻ giết người được cho là vô tội Lương tri có còn không? Ơi nhân loại! Bàn tay cầm dao đâm người lại được chở che.

Máu người nước ngoài đổ xuống trên đường Nga Trên đất thánh của những niềm tin xác tín Một Saint Petersburg nên thơ và cổ kính…

Hãy trả cho chúng tôi sự công bằng, lẽ phải! Hãy trả cho con người những giá trị của văn minh Đừng để hằn thù dẫn dắt lửa trong tim Và bạo hành sẽ lại là thói quen, Là nỗi nhục mà nước Nga muôn đời còn khó rửa

Trong bạn, trong tôi Nhức nhối nỗi đau không chỉ một hồn người Ta đang đau nỗi đau chung cùng đồng loại Nơi cán cân công lý nghiêng về người có tội? Chúng trắng án rồi? Ai bảo vệ chúng ta đây?!

Hỡi mọi người! Hãy lên tiếng cùng chúng tôi! Hãy góp lửa để đẩy lùi những mảng màu u tối Hãy nắm chặt tay, Dù bạn và tôi, chúng ta từ đâu tới Để không còn ai là nạn nhân của bọn khát máu người…

Một người nữa chưa về Mắt quê hương ướt lệ Lòng đất nước cuộn đau Anh còn nơi đâu thế?

Hãy mau về đi anh Tim mẹ cha buốt nhói Đau xé lòng con côi

Đã hơn mười đêm rồi Vợ anh ngồi chong mắt Về đi, về anh ơi!

Đôi khi khóc… Lệ đổ tràn trên lệ Lòng lại đau như thể chẳng hề đau Đôi khi buồn như chẳng biết vui đâu! Tim đông cứng trong nỗi sầu muôn thuở…

Ta là ai? Biết cõi này tạm bợ Sao không quên bao chuyện cũ cần quên? Hay bởi vì khi ngày lặn vào đêm Kỷ niệm xưa lại đội mồ sống dậy?

Cọng cỏ úa dưới chân rừng lau sậy Chút niềm riêng có nghĩa lý gì đây? Chiếc lá vàng ngọn gió xới cuốn bay Rơi xuống vệ đường, nằm phơi mặt khóc…

Hạt bụi giữa chiều, nào phải sương như ngọc Đòi long lanh cho đến tận hôm sau! Cũng mong manh mà quá khác xa nhau Bên niềm vui-bên nỗi buồn, có lẽ?

Người có thể, sao lòng ta không thể? Tiếng muôn trùng cứ khắc khoải đêm thâu…

Chia tay Xuân Hoàng, Huế ngút ngàn mưa… Bên áo quan, thì thầm câu nhạc Trịnh, Ngỡ ngàng quá, nước mắt nhòa di ảnh Một người đi, về với nẻo vô cùng!

Huế hôm nay bỗng thấy lạnh hơn Rét đầu Đông tê tái lòng tiễn bạn Câu tùy bút “Hương mùa Thu” lai láng “Cây phượng bên chân cầu Trường Tiền” (*) Ngơ ngẩn nhớ người xa…

Khép lại rồi một đôi mắt nặng ưu tư “Những hẹn hò từ nay khép lại” () “Khói sóng sông Hương”, “Diệu kỳ chuông Thiên Mụ” () Nước mắt nào mặn chát ở bờ môi…

Thôi giã từ, thôi tiễn biệt, bạn ơi! Mai đường Huế vắng tấm lòng cùng Huế… Những trăn trở, những bùi ngùi nhân thế Gửi cho người còn lại cõi này thôi!

Giữa thời bình vẫn mất mát, hy sinh Vành khăn tang chít trên đầu người vợ trẻ Anh không về, ai lau khô ngấn lệ Nỗi đau nầy, biết bao giờ nguôi?

Con bé thơ nay đã mất cha rồi Lớn lên trong cút côi thiếu vòng tay che chở Biết lấy gì lấp cho đầy nỗi nhớ? Suốt một đời khắc khoải nỗi bơ vơ!

Biển xanh ơi sao người nỡ hững hờ? Bao ước mộng vẫn còn đây dang dở Một mái ấm bỗng lạnh từng hơi thở Bao bạn bè, đồng chí ngỡ như mơ!

Những đường bay còn đó ngóng từng giờ Người ra đi… không có lần trở lại… Biển biếc vẫn bao la, nền trời xanh vời vợi Chỉ không còn anh-người canh giữ bầu trời…

Chùm Thơ Cảm Động Về Mẹ Đã Khuất, Đã Mất, Tưởng Tiếc Mẹ Nơi Xa!

Người mẹ, tình mẹ, những tiếng gọi thiêng liêng luôn vọng vang trong tâm hồn của những đứa con, những người đã không may mắn không còn mẹ bên đời nữa. Có những đứa con bất hiếu, không biết nghĩ suy, không thấu lòng tình mẹ, nhưng cũng có rất nhiều người phận đời không may mắn đã mất mẹ khi còn quá sớm. Thế nhưng, tôi biết, sâu trong tim và sâu trong tiềm thức, tâm hồn của họ – người mẹ vẫn luôn còn đó, ở bên cạnh họ từng bước chân đời, từng cơn say ngủ, vẫn ru họ bằng những tiếng à ơi muôn thuở vẫn còn…

Và hôm nay, ngay sau đây, mời các bạn cùng xem qua những câu thơ thực sự cảm động của những thi nhân viết về tình mẹ và nỗi nhớ mong khi mẹ đã mất, đã mãi mãi xa… Đây thật sự là những bài thơ đầy tâm trạng, đầy nỗi niềm và cảm xúc… Hi vọng các bạn sẽ có sự đồng cảm khi đọc những áng thơ mất mẹ buồn bã đầy cảm xúc này, chúc các bạn có những phút giây thật tuyệt bên những vần thơ!

” Và đầu tiên, 5 áng thơ đầy tâm trạng viết về nỗi nhớ khi mẹ đã mãi mãi ra đi:

1, Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười

Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn Bên đời gió tạt với mưa tuôn Con đi góp lá nghìn phương lại Đốt lửa cho đời tan khói sương

2, Nhớ Mẹ Phương Xa

3, Lễ Mẹ, Khóc!

Thui thủi mình con giữa chợ đời Chiều nay nhớ Mẹ quá đi thôi Hải hà công đức như sông biển Thiên địa thương yêu tựa đất trời Suốt kiếp chỉ lo con trượt ngã Một đời quên mất Mẹ thân côi Bao người Lễ Mẹ mừng vui chúc Thơ thẩn con ngồi khóc Mẹ thôi(Lê Du Miên)

3.1, Mất Mẹ

Phụ mẫu xa rồi nghĩ xót thân Giờ đây cách biệt tủi dương trần Con khờ tối lại mong đầu ngõ Cháu dại chiều qua đợi trước sân Tiếng dạy hôm nào nay vẫn nhớ Lời khuyên bữa nọ mãi luôn cần Hoa cài trắng ngực hương trầm tỏa Nấc nghẹn âm thầm lễ báo ân(Hoàng Hiện)

4, Đêm Vu Lan Nhớ Mẹ

Mẹ ơi mẹ có biết không? Đời con vắng mẹ như còng mất ngoe!(Trường Phong)

5, Đời Con Đã Mất Mẹ Rồi

Chuông chùa lạnh rơi rơiHoàng hôn phủ quanh mồ Tôi thấy tôi mất mẹ Như mất cả bầu trời(Xuân Tâm)

” Tiếp theo, 5 áng thơ tưởng nhớ mẹ ở nơi xa cũng đầy tâm trạng và cảm xúc, nỗi buồn:

6, Sắc Hoa Nhớ Mẹ

7, Biết Tìm Mẹ Đâu?

Sao con gọi Mẹ không ơi? Lòng con buồn lắm một trời xót xa! Sáng nay Mẹ nói rằng là: “Chiều về Mẹ sẽ mua quà cho con…” Và rồi con đợi mỏi mòn Mẹ về đất lạnh bỏ con nơi này! Lệ lòng sao quá đắng cay Trời ơi sao nỡ sắp bày biệt ly Mẹ ơi! Về với con đi… Đừng xa con nhé đừng đi một mình! Mẹ nằm yên đó lặng thinh Để con ở lại chỉ mình con thôi Giờ con mất Mẹ thật rồi! Từ nay con sống mồ côi nơi này! Mẹ về với gió ngàn mây… Con tìm đâu được tháng ngày xa xưa(Ngọc Nghĩa)

8, Mẹ Và Con

Con giẫy trong lòng trưa hè nắng lửa Mảnh áo trên mình không đủ mát cho con Biết làm sao đây chiếc nón lá lại mòn Mẹ xoay người đưa lưng về phía trước.

Bao năm rồi con vẫn theo từng bước Thương nhớ về con mãi mãi một hình hài Nhỏ bé lắm con ơi ! Nhưng vẫn nối dài…(Vân Minh)

9, Nhớ Mẹ

Nỗi buồn nào hơn nỗi mất mẹ đây Con đau lắm – nghe tim mình – vụn vỡ Con ôm mẹ mà lòng rưng rưng lệMùa thu về con nhớ mẹ, mẹ ơi…

10, Thương Nhớ Mẹ Hiền

Đời mẹ là cả gian truân Nuôi đàn con dại chẳng màng tấm thân Một đời khổ cực tháng năm Chỉ mong con được muôn phần ấm no

Vừa rồi là những bài thơ nhớ về mẹ đã khuất, đã mất chan chứa cảm xúc của người con qua những bài thơ về mẹ thật cảm động, tôi hi vọng những đứa con sẽ thỏa nỗi lòng của mình, hãy tin rằng mẹ vẫn bên cạnh chúng ta, từng giây, từng phút. Và, những người con bất hiếu khi có vô tình đọc những vần thơ này, xin hãy nhận ra những điều không quá xa xôi, rằng một ngày mẹ sẽ đi xa mà yêu thương mẹ nhiều hơn, hiểu những nỗi lòng của mẹ nhiều hơn. Chúc các bạn xem thơ vui vẻ, và tìm được sự đồng cảm qua những bài thơ nhớ mẹ vừa rồi nhé…

Hằng ngày, vẫn có những áng thơ tình hay, thơ tình buồn cùng những bản tình thơ lãng mạn được sáng tác, sưu tầm & đăng tải trên các chuyên mục thơ của blog OCuaSo.Com. Hãy thường xuyên ghé thăm để cập nhật nhanh những bài thơ hay và mới nhất, chúc các bạn vui vẻ bên những vần thơ!

Xem thêm: Thơ Tình Buồn hoặc Thơ Về Cha Mẹ Mới và Chùm Thơ Hay cùng Thơ Nhớ Người Đã Khuất

Bạn có thích bài viết ” Chùm Thơ Cảm Động Về Mẹ Đã Khuất, Đã Mất, Tưởng Tiếc Mẹ Nơi Xa!” thuộc chuyên mục Thơ Sưu Tầm – Thơ Về Cha Mẹ của Ô Cửa Sổ Blog không? Nếu thích, hãy thường xuyên ghé thăm blog của tôi để đón đọc những bài viết mới nhất nhé ♡ !

Chùm Thơ Hay Viết Về Tác Hại Thuốc Lá Và Lời Khuyên Từ Bỏ

Tuyển chọn những bài thơ hay viết về tác hại của việc hút thuốc lá và lời khuyên nên từ bỏ thói quen không tốt này.

BÀI THƠ: ĐOẠN TÌNH THUỐC LÁ

Tác giả: Đặng Minh Mai

Ngày biên chế hai mươi điếu thuốc

Huỷ hoại đời, bệnh chuốc vào thân

Bao đêm suy nghĩ bần thần…

Dứt tình thuốc lá ngàn lần xin cai

Nào tim mạch tác oai tác quái

Viêm phổi thuỳ quằn quại đớn đau

Ung thư cũng chẳng từ đâu

Bởi do thuốc lá cầm đầu mà ra

Khói thuốc ám thật là hôi hám

Bệnh nha chu đeo bám suốt ngày

Ho ho khạc khạc thương thay thân mình!

Mắt mơ màng vay mượn đê mê

Quyết tâm xin giữ câu thề

Đoạn tình thuốc lá đam mê chết người!

THƠ VUI: CHÀNG ƠI BỎ THUỐC EM NHỜ

Tác giả: Huệ Trần

Đường về cực lạc bụi mờ màu mây

Vì mê làn khói mà gầy như que!

Tốn tiền mua thuốc phì phè

Ung thư lá phổi khóc nhòe đắng cay

Vàng da ảnh hưởng gan này?

Lại thêm răng xỉn mặt ngây lạ thường!

Căn phòng có mùi thuốc vương

Tội con thơ dại học đường kém minh

Thông tin đại chúng truyền hình

Hoan nghênh bỏ thuốc mà mình không nghe

Chàng còn mê thuốc… ra hè mà mơ

Đừng trách đêm lạnh em lơ

Mộng chi âu yếm hôn bờ môi yêu!.

BÀI THƠ: VỢ KHUYÊN CHỒNG BỎ THUỐC LÁ

Tác giả: Ngọc Châu

Bỏ ngay điếu thuốc mẹ con em nhờ

Để cho em phải nhắc hoài thế anh

Nếu mà nó béo em mua anh dùng

Cái câu cửa miệng em không biết gì

Anh thì mắt thấy tai nghe

Bao ca thuốc lá đi lên thiên đàng

Hút vui giải tỏa nghĩ suy thôi mà

Anh mà bỏ thuốc muốn chi em chiều

Em đây chẳng muốn nói nhiều

Sợ làm anh giận , thế thì chẳng hay

Mong rằng anh sẽ đổi thay

Làm ông chồng tốt chẳng là em vui

Vợ chồng con cái sống vui

Cho tròn một kiếp nên duyên tơ hồng.

BÀI THƠ: CAI THUỐC LÁ Tác giả: Phương Thủy

Thuốc lá nhiều phổi bé dần đi

Lại thêm quả thận tự ti rõ ràng

Lơ mơ khói giàu sang cũng bỏ

Huyết áp tăng lại khó tiền đình

Anh suy nghĩ thấu chúng mình bên nhau

Bỏ được thuốc sắc màu rạng rỡ

Rất đẹp trai anh chớ quên nè

Vợ chồng nói phải biết nghe

Gia đình êm ấm xuân hè thu đông

Lại tiết kiệm mấy đồng một tháng

Mớ rau ngon mấy lạng thịt bò

Dồi dào sức khỏe lắm trò khổ thân.

BÀI THƠ: BỎ THUỐC LÁ

Tác giả: Hương Thầm

Cũng đến một ngày ta chia tay

Hai ta đã có biết bao ngày

Bên nhau quấn quýt em còn nhớ

Những lúc cùng chúng tôi đắm say

Anh đã từng mơ, đã ngất ngây

Trong làn khói mỏng nhẹ như mây

Đôi môi quấn riết thân ngà ngọc

Thiêu đốt hồn em trong mê say

Anh biết là ta lưu luyến nhiều

Tiền anh dần hết chẳng đủ yêu

Thân anh tàn tạ thê thảm quá

Thật là anh chẳng muốn thế đâu

Có lẽ lòng em còn hờn trách

Anh đã quyết rồi…ta xa nhau.

BÀI THƠ QUYẾT BỎ THUỐC LÁ

Tác giả: Nguyễn Việt Minh

Từ nay anh quyết chẳng thèm nữa đâu

Từ nay anh quyết cắt cầu em luôn

Em ơi chớ có lách luồn làm chi

Em ơi chó có thầm thì yêu anh

Khi xưa ta kết duyên lành

Khi xưa em đã cùng anh chao tình

Khi xưa như bóng với hình

Khi xưa anh muốn dứt tình không xong

Bây giờ anh nói thật lòng

Bây giờ anh sẽ chẳng liều

Yêu em chỉ thấy đời nhiều đắng cay./.

BÀI THƠ: BỎ THUỐC Thơ: Lộc Minh

Nghiện thuốc lá nguy cơ bệnh phổi

Nhưng lỡ rồi cơ hội nào lui

Từng đêm vắng bùi ngùi giận dỗi

Trách bản thân cả tối sụt sùi

Những lần thử hút vui một tý

Vợ ca thán lẽ nào không nghĩ

Bảo viết đơn ly dị ký vào

Xin nàng hãy giơ cao đánh nhẹ

Hai đứa mình chẳng nhẽ chia tay

Bỏ thuốc luôn lặng lẽ mỗi ngày

Để cho vợ khỏi đay nghiến mãi

Ta cùng nhau làm lại từ đầu

Chăn nuôi lợn trồng dâu cấy hái

Sống thanh bình không phải lo âu.

Phân Tích Đoạn Trích Cảnh Ngày Xuân Trong Tác Phẩm Truyện Kiều Của Nguyễn Du

[Văn mẫu học sinh] Phân tích đoạn trích Cảnh ngày xuân trong tác phẩm Truyện Kiều của Nguyễn Du

1. Mở bài

Giới thiệu tác giả Nguyễn Du

+ Nguyễn Du tên chữ là Tố Như, hiệu là Thanh Hiền

+ Sinh ra trong một gia đình đại qiuys tộc, nhiều đời làm quan.

Giới thiệu đoạn trích “Cảnh ngày xuân”:

+ Đoạn trích ” Cảnh ngày xuân” nằm ở phần đầu của Truyện Kiều miêu tả bức tranh cảnh sắc ngày xuân. Đây được coi là phần đắc sắc của Truyện Kiều.

” yến anh” là ngụ ý muốn gợi tả hình ảnh chim yến chim oanh về mùa xuân thường ríu rít bay từng đàn.

Chị em Thúy Kiều vui xuân trở về Chị em thơ thẩn dan tay ra về Bước dần theo ngọn tiểu khê Lần xem phong cảnh có bề thanh thanh Nao nao dòng nước uốn quanh, Dịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang”

Cụm từ “tà tà” ngụ ý chỉ buổi chiều tà (từ láy)

3. Kết bài

Nghệ thuật: từ láy, hình ảnh gợi tả, từ ngữ gợi tả,.. giàu chất tạo hình.

Miêu tả bức tranh thiên nhiên tươi đẹp của ngày xuân tràn đầy lễ hội.

“Cảnh ngày xuân” chính là bức tranh mùa xuân sinh động và đặc sắc với đầy đủ âm thanh, ánh sáng,.. mà Nguyễn Du thể hiện sinh động trong Truyện Kiều. Ngày xuân ấy làm con người ta phơi phới được thể hiện qua bưc tranh thiên nhiên ngày xuân

“Ngày xuân con én đưa thoi Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi Cỏ non xanh tận chân trời Cành lê trắng điểm một vài bông hoa”

Ngày xuân chim chóc muôn loài cũng nô nức bay lượn. Và con chim én là loài chim đại diện mùa xuân cungc không ngoại lệ. Chim én bay đi bay lại như thoi đưa. Câu thơ vừa tả cảnh, vừa ngụ ý ngày xuân qua nhanh quá. Ngoài ra Nguyễn Du còn tài năng trong việc sử dụng những từ ngữ miêu tả như: “thiều quang”,”cỏ non”,”cành lê trắng”,… Từ những từ ngữ gợi tả mà Nguyễn Du đã phát họa nên một khung cảnh xuân khiến bao người mê mẩn thèm thuồng được một lần chim ngưỡng. Một ánh sáng chói lóa, một bầu trời xuân xanh ngát, một vài bông hoa nhẹ nhẹ đông đưa. Ôi! Khung cảnh ấy làm người ta say đắm! Từ đó tạo nên một bức tranh ngày xuân tràn đầy sức sống.

Cảnh thiên nhiên vừa đẹp vừa thơ mộng vừa tràn đầy sức sống như thế ấy. Và phong cảnh lễ hội trong tiết thanh minh cũng nhộn nhộn nhịp không kém. Tấp nập người nô đùa qua lại góp phần cho tiết thanh minh không đơn độc lạnh lẽo như mọi người thường nghĩ.

” Thanh minh trong tiết tháng ba Lễ là tảo mộ hội là đạp thanh Gần xa nô nức yến anh Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân”

Nhắc đến ngày tiết thanh minh không thể nào không nhắc đến hai lễ hội: “tảo mộ”,”đạp thanh”. Hai lễ hội thể hiện sự nghiêm trang long trọng của cảnh ngày xuân mà đắc biệt là tiết thanh minh. Nguyễn Du sử dụng những động từ tính từ để thể hiện hành động của những người đi chơi hội cũng rất náo nhiệt và tấp nập. Bên cạnh đó Nguyễn Du còn sử dụng từ ngữ gợi tả “yến anh”-chỉ loài chim én, chim oanh về mùa xuân thường ríu rít bay từng đàn, đây là ngụ ý cảnh người người tấp nập đi chơi xuân. Làm nổi bậc không khí rất rộn ràng nhộn nhịp và đông vui.

“Dập dìu tài tử giai nhân Ngựa xe như nước áo quần như nêm Ngỗn ngang gò đống kéo lên Thoi vàng vó rắc tro tiền giấy bay”

Ngày tết qua ngòi bút của Nguyễn Du là “dập dìu tài tử giai nhân”. Trai tài gái sắc yêu nhau chỉ mong đến ngày xuân để có dịp đi chơi cùng nhau. Đó cũng là lẽ thường tình. Ai ai cũng muốn sắm sửa quần áo thật đẹp thật lộng lẫy để đi trẩy hội mà chính vì thế Nguyễn Du sử dụng cụm từ gợi tả”áo quần như nêm”. Người người đi lại tấp nập chật cứng như nêm. Lo sắm sửa bản thân nhưng cũng không quên thể hiện lòng thành đối với người đã khuất “thoi vàng vó rắc tro tiền giấy bay”. Đây là hành dộng tâm linh thể hiện tấm lòng đối với người đã khuất. Qua ngòi bút uyên bác của Nguyễn Du khung cảnh lễ hội trong tiết thanh minh rộn ràng nhộn nhịp, người người đông vui, thiên nhiên tươi sáng trong lành và bầu trời xanh cao.

Tiệc vui nào cũng đến lúc tàn, cảnh tàn tiệc ấy luôn gợi cho người ta cảm giá hụt hẫng và buồn bã. Phần cuối đoạn trích chính là cảnh chị em Thúy Kiều vui xuân trở về.

“Tà tà bỗng ngã về tây Chị em thơ thẩn dang tay ra về Bước dần theo ngọn tiểu khê Lần xem phong cảnh có bề thanh thanh Nao nao dòng nước uốn quanh Dịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắt ngang.”

Việc dùng từ láy “tà tà” nhằm gợi tả và nhấn mạnh một buổi chiều tà. Buổi chiều ấy, đâu bao giờ để diễn tả niềm vui mà đặc biệt là lúc con người ta đang háo hức du xuân thế này. Đoạn cuối là đoạn thơ mà Nguyễn Du sử dụng rất nhiều từ láy như:” thanh thanh”,”nao nao”nho nhỏ”,… đó điều là những từ láy thể hiện tâm trạng cảm xúc thầm kín và sâu sắc của Thúy Kiều. Chân rời cảnh sắc xuân mà lòng buồn mang mác. Hay đó là điềm dự báo trước mà Nguyễn Du đặc biệt ưu ái dành cho Thúy kiều. Dự cảm về một người con gái đẹp, tài ăng nhưng bạc phận. Màu “thanh thanh” là một màu sắc trầm buồn mà ở đây Nguyễn Du đặc biệt miêu tả cũng rất ấn tượng. “Nao nao dòng nước” cũng đầy tâm trạng, mượn cảnh tả tình là thế ấy, mượn cảnh thiên nhiên để nói lên cảm xúc con người. Khung cảnh lễ hội trong tiết thanh minh rộn ràng nhộn nhịp người qua lại. Nhưng đâu đó trong thâm tâm Thúy Kiều vẫn chất chứa nỗi tâm sự thầm kín về dự cảm số phận của bản thân nàng.

Qua đoạn trích “Cảnh ngày xuân” của Nguyễn Du đã cho thấy được tài năng miêu tả thiên nhiên và nội tâm nhân vật rất đặc sắc của nhà văn. Sử dụng nhiêu từ láy, hình ảnh gợi tả giàu chất tạo hình làm nổi bật cảnh ngày xuân đầy màu sắc sinh động tươi mới. Từ đó thấy được bức tranh thiên nhiên và lễ hội mùa xuân tươi đẹp đầy sức sống mà cũng chất chứa nhiều trâm trạng mà Nguyễn Du thể hiện ở phần đầu tác phẩm Truyện Kiều.

Bạn đang đọc nội dung bài viết Chùm Thơ Về Người Đã Khuất Trong Các Sáng Tác Của Từ Nguyễn Phần Đầu trên website Altimofoundation.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!