Đề Xuất 6/2023 # Bài Thơ Bàn Tay Mẹ Đi Cùng Năm Tháng Của Nhà Thơ Tạ Hữu Yên # Top 9 Like | Altimofoundation.com

Đề Xuất 6/2023 # Bài Thơ Bàn Tay Mẹ Đi Cùng Năm Tháng Của Nhà Thơ Tạ Hữu Yên # Top 9 Like

Cập nhật nội dung chi tiết về Bài Thơ Bàn Tay Mẹ Đi Cùng Năm Tháng Của Nhà Thơ Tạ Hữu Yên mới nhất trên website Altimofoundation.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Bàn tay mẹ Bế chúng con Bàn tay mẹ Chăm chúng con Cơm con ăn Tay mẹ nấu Nước con uống Tay mẹ đun Trời nóng bức Gió từ tay mẹ Con ngủ ngon Trời giá rét Cũng từ tay mẹ Ủ ấm con Bàn tay mẹ Vì chúng con Từ tay mẹ Con lớn khôn

Không một sự yêu thương, bảo bọc nào có thể lớn hơn vòng tay mẹ. Chính đôi bàn tay nhỏ bé của người phụ nữ ấy đã đổ mồ hôi, đã tần tảo sớm hôm vì các con

Bàn tay mẹ tuy nhỏ bé nhưng đã nuôi lớn đàn con. Một tay mẹ đã bế con từ khi lọt lòng. Đôi bàn tay ấm áp đầy yêu thương ấy đã bế chúng con từ khi còn thơ. Bàn tay ấy dìu dắt chúng con từ những bước đi chập chững đầu tiên khi vào đời. Bàn tay ấy là cả một tình yêu thương bao la.

Đôi bàn tay ấy đã lao động vất vả, đã chai sạn đi vì chúng con. Để có cái ăn, cái học; để lớn lên và trưởng thành như ngày hôm nay là nhờ đôi tay nhỏ bé và hao gầy của người phụ nữ tuyệt vời đó. Mẹ đã lao động, đã làm đủ thứ nghề trên đời chỉ mong cho chúng con có những thứ tuyệt vời nhất trên đời mà mẹ có thể làm được.

Mẹ không ngần ngại đôi bàn tay ấy đau nhức, mỏi mệt mà luôn cố gắng đày đọa đôi bàn tay mẹ chỉ vì chúng con. Không một ngôn từ nào có thể nói hộ những gì mẹ đã làm vì chúng con. Bàn tay ấy luôn hướng về chúng con, luôn giang rộng vòng tay ôm chúng con về để che chở mọi vất vả, gian lao ngoài thế giới kia. Cho dù chúng con làm sai trái với những gì mẹ dạy nhưng bàn tay ấy vẫn luôn ân cần khuyên bảo, nhắn nhủ chúng con lần sau đừng làm như vậy.

Bàn tay ấy chưa bao giờ vì sự giận dỗi những đứa con mà ra tay đánh; mẹ chỉ dùng những lời khuyên, những cử chỉ ân cần để phân những cái hay, cái lẽ phải cho chúng con hiểu. Mẹ luôn đưa tay về phía trước nâng đỡ những vấp ngã của con để con có động lực, để con kiên cường mà đứng lên trước những bão giông cuộc đời.

Con thầm cảm ơn cuộc đời này đã đưa mẹ đến với chúng con, chúng con luôn tự hào rằng là con của mẹ.

“Bàn tay mẹ bế chúng con Bàn tay mẹ chăm chúng con Cớm con ăn từ tay mẹ nấu Nước con uống từ tay mẹ đun Trời nóng bức gió từ tay mẹ…”

Chúng con sẽ luôn luôn cố gắng chăm ngoan, luôn cố gắng đứng vững trước cuộc đời này để không phí công sức đôi bàn tay hao gầy ấy đã mỏi mệt, đã làm lụng vất vả Con chỉ biết cảm ơn đôi bàn tay bé nhỏ ấy đã lao tâm, khổ cực nuôi chúng con nên Người. Con sẽ cố gắng dùng đôi bàn tay của con để làm nhiều điều có ích cho đời, để không làm mẹ thất vọng vì đã chở che, ân cần , bảo bọc trìu mến đôi bàn tay chúng con.

Chùm Thơ Tháng 12 Hay Nhất: Tháng 12 Về Cần Lắm Một Bàn Tay!

Thơ tháng 12 hay nhất-chùm thơ lãng mạn đón tháng 12 về. Bạn thân mến, chúng ta đã đi qua 11 đầy hoài niệm, và giờ tháng 12 đã trở lại với chúng ta. Bạn cảm thấy như thế nào về khoảng thời gian này? Tháng 12 vừa là thời điểm để kết thúc, cũng là lúc để bắt đầu, là lúc ta vừa hối tiếc về những điều chưa làm được, chưa có được, lại cũng là khi ta hồi hộp hy vọng cho một khởi đầu mới. Tháng 12 này, mời bạn cùng chúng tôi dạo qua những bài thơ – những tâm sự của các tác giả trước thời điểm chuyển giao của năm mới và năm cũ.

Chùm thơ tháng 12 hay nhất

Ta Chào Tháng 12

Ta ngồi nghe mùa gọi tháng mười hai

Tờ lịch ba mươi còn thơm mùi tháng cũ

Cơn gió lạc đường hong khô chiều phủ dụ

Đã đủ rồi cảm xúc vốc đầy tay

Rưng rức mãi mà chưa ráo từng nỗi nhớ

Ba mươi ngày vẫn còn bao điều trăn trở

Xốc lại từng ký ức lại giăng mây

Ta ngồi đểm từng tiếng thở nhẹ đâu đây

Chầm chậm đấy mà chợt nghe bỡ ngỡ

Hình như thời gian đứng im không dám trở mình tiếng gõ

Níu chút gì có phải giấc mơ hoang

Nhanh quá đấy ta không còn kịp nữa

Giơ tay gỡ mà nghe mình nức nở

Xa nhau rồi có phải lại lang thang?….

Chào Tháng 12

Thích lắm nè sao tả hết niềm vui.

Tạm chia tay ngày cũ lắm bùi ngùi.

Tháng mười một hãy lùi vào dĩ vãng.

Tiết trời lạnh..khoác áo màu tạo dáng.

Dạo phố phường tâm trạng đón xuân sang.

Tiếng cười vui tràn xuống khắp xóm làng.

Cùng sánh bước với nàng thơ tri kỷ.

Một năm mới gần chạm tay rồi nhỉ.

Noel kìa đêm trắng đón chúa sinh.

Hưởng đêm say với khúc hát trao tình.

Lời em hứa chúng mình bên nhau mãi.

Tháng mười chúng tôi yêu rồi thì phải.

Ba mươi ngày hiện tại đón chờ ta.

Nhịp thời gian tích tắc phút ngọc ngà.

Tháng Cuối Năm

Sắp hết năm rồi đó em ơi

Tháng mười hai chưa cười đã tối

Việc còn nhiều, mọi người thúc hối

Muốn xong thì tối phải làm thêm

Cố gắng lên mới xong hết việc

Cuối đông rồi sao mưa da diết

Khi chiều về, lúc lại nửa đêm

Lúa đồng trên đang mùa gặt hái

Em có nghe rộn ràng tiếng máy

Lúa chuyển về đầy ấp khoảng sân

Tháng mười hai đông cũng sắp tàn

Quà giáng sinh rộn ràng khắp phố

Thông Noel vàng, xanh, tím, đỏ…

Hết đông này ta lại đón xuân.

Tháng Mười Hai

Tháng mười hai em về qua góc phố

Cây tương tư rụng chiếc lá sau cùng

Chẳng còn ai nhắc lời thề hoa cỏ

Chiều gối đầu trên những cánh nhớ nhung

Hồn đọng lại chút niềm xưa hò hẹn

Ngước nhìn mây, mây miên viễn đa tình

Trôi, trôi mãi biết nơi đâu là bến

Cúi xuống đời, đời đã lắm điêu linh

Gió cũng biết sang Đông là từ tạ

Người xa người, chiều vội vã biệt ly

Rồi về đâu những ngày sau hối hả

Hành trang xa còn giữ lại được gì?

Tình mãi mãi là cuộc tình không trọn

Nơi anh về mùa chờ đón đưa ai?

Chiếc lá rụng nhành tương tư rũ xuống

Lá lìa cành cây hụt hẫng vòng tay

Tháng mười hai có hồi chuông tịnh độ

Bến mê nào em còn giữ riêng em

Khi hạnh phúc dường mong manh như cỏ

Giữa Đông sang là cỏ chết im lìm

Bài chia xa, bài tiễn biệt cho nhau

Quà Giáng Sinh anh làm sao hay biết

Trái tim hiền, em nhận một nỗi đau…

Tháng 12 rồi

Tháng mười hai rồi … anh có hay chăng?

Mùi hoa bưởi hăng hăng trong nắng sớm

Sương đêm đọng trên nụ hồng mới chớm

Cánh đồng ngày nào, hương cốm cứ bay bay

Tháng mười hai rồi mà anh cứ hăng say

Bao công việc cứ biện bày ra thế

Hẹn chở đi chơi mà bao lần anh không thể

Đêm thật buồn, tiếng dế cứ râm ran

Em giận rồi mà anh chẳng hỏi han

Anh chẳng thèm gửi ngàn nụ hôn như trước

Ghét quá đi! Biết khi nào mới được

Thật nồng nàn như trước … thuở vừa quen

Tháng mười hai rồi … mùa xuân đã kề bên

Em ngóng đợi, anh ơi! Anh hãy đến

Việc bộn bề … gác lại một bên nghen!

Tháng mười hai

Tháng mười chúng tôi yêu đến mê say

Từng cơn gió heo may về phố nhỏ

Nụ cười em nghiêng chiều thu lộng gió

Chút hanh hao mong được có anh gần

Tháng mười hai gió cứ thổi bần thần

Bên lối nhỏ trong ngần em đúng đợi

Hương hoa sữa nồng nàn ơi diệu vợi

Để hồn anh vời vợi một niềm riêng

Tháng mười hai Tình yêu nào thiêng liêng

Xin trao anh khắp cả miền yêu dấu

Phải chăng gió như trở mùa đã thấu

Tấm lòng anh in dấu bước em về

Tháng mười hai Xin ước vẹn câu thề

Cho hai ta cùng chung về một lối

Mãi bên nhau dù đông về bão nổi

Không xa rời bối rối một vòng tay..

Mười hai về không có nắng xôn xao

Chỉ buốt lạnh nhưng dạt dào cảm xúc

Em hồn nhiên trong áo vàng hoa cúc

Ươm hồn mình bằng khúc hát chiều xuân.

Miệng líu lo má ửng đỏ bồ quân

Mắt trong veo chứa chan bao ước hẹn

Nhẹ nhàng bên gió đông e thẹn

Đợi trao anh nguyên vẹn trái tim nồng.

Hạnh phúc nhẹ nhàng trong gió chiều đông

Em nguyện thắp lửa cho tình đông ấm lại

Tháng mười hai gió lạnh về tê tái

Mùi hương trầm ngai ngái thoảng xa đưa.

Ai một mình lặng lẽ đứng dưới mưa

Trông bóng dáng của người xưa thương nhớ

Khúc chiều xuân ngân nga còn bỡ ngỡ

Thấy trong lòng ngờ ngợ mối tình si.

Tháng mười hai cứ mải miết bỏ đi

Chẳng chờ đợi xuân thì lướt vội

Mong bình minh xua tan đêm tối

Sẽ không còn bối rối chuyện tình duyên.

Tháng 12

Tháng mười hai em một mình đơn lẻ

Cây tương tư rụng chiếc lá sau cùng

Chẳng còn ai nhớ lời thề năm cũ

Chiều u buồn gợi thêm nỗi nhớ nhung.

Hồn ảo tưởng nhớ khi xưa hò hẹn

Nhìn mây trôi phiêu lãng chút vô tình

Trôi xa mãi biết nơi đâu là bến

Cúi nhìn đời chất ngất những điêu linh.

Gió đông tới là chia li từ tạ

Người xa người, chiều vội vã biệt ly

Đi về đâu giữa dòng đời hối hả

Hành trang giờ còn giữ lại được gì?

Tình giờ đây mãi không còn trọn vẹn

Nơi anh về không còn đón đưa em

Chiếc lá rụng đưa tình anh xa mãi

Lá lìa cành cây khắc khoải bên thềm…

Tháng mười hai chứa chan bao cảm xúc

Bến đợi chờ có còn đợi riêng em

Khi hạnh phúc thấy mong manh như cỏ

Mùa đông sang hoa cỏ chết im lìm…

Nhớ nghe anh tháng mười hai em viết

Bài chia xa khúc tiễn biệt cho nhau

Giáng Sinh này anh làm sao hay biết

Trái tim em chất ngất những nỗi đau…

Ta chẳng còn là cô gái tháng mười hai

Sao vẫn nôn nao khi đông về gõ cửa

Lòng chẳng bình yên trước buổi chiều buốt gió

Nghe lạnh đầu mùa trong cái lạ rất quen

Có chi mà tâm trạng cứ đan xen

Cũng chỉ là thu qua rồi đông tới

Ta lắng nghe mùa đi qua rất vội

Nghe lòng mình bối rối phút đông sang

Ta chẳng còn là cô gái tháng mười hai

Sao chiều nay chợt xao lòng đến thế

Góc phố mùa đông, lời hẹn nào đến trễ

Để ta giờ xao xác với heo may?

Ôi cuộc đời, dẫu con tạo vần xoay

Ta vẫn thế dẫu lối xưa đã cũ

Vẫn đông về nghe tim mình ấp ủ

Có ai cùng nhắc lại chuyện chưa xa…

Tình Khúc Tháng Mười Hai

Nghe bên đời bao nhịp khúc Giáng Sinh

Tháng mười hai đến bên mình bất chợt

Ánh bình minh xuyên tàn cây yếu ớt

Gió Bấc về rớt những giọt sương mai

Anh tặng em Tình Khúc Tháng Mười Hai

Có mùa Đông đang cài ngang bậc cửa

Và tình yêu nồng nàn ta thắp lửa

Lạnh chẳng còn ấm áp một vòng tay

Tháng mười hai phố còn lá me bay!?

Khúc giao mùa đã thay màu áo mới

Tháng mười hai mùa Giáng Sinh đang tới

Bên giáo đường mình đợi Chúa ban duyên

Tháng mười hai con phố nhỏ bình yên

Giờ tan lễ mình kề bên đếm bước

Nắm tay nhau ta trao lời hẹn ước

Thấy đất trời đã đếm ngược thời gian

Thơ tình tháng 12 đong đầy cảm xúc

Tháng Mười Hai về rồi, thời gian chẳng ngừng trôi. Khi ta nhận ra rằng thời gian đang đẩy chúng ta ngày càng xa nhau, ta lại càng muốn tìm lại, băng qua thời gian để tìm lại nhau. Không phải ngẫu nhiên mà người ta bỗng nhớ thương nhau nhiều đến thế giữa tháng 12. Bởi lẽ tháng 12 cũng là thời điểm của gió bấc mưa phùn, của giá rét, cô đơn. Đi giữa tháng 12, làm sao ngăn lòng mình thôi nhớ đến một ai đó.

(Ziken)

Anh à, có thể buông lỏng tay em một chút không?

Đừng nắm chặt quá…

Làm như thế, đến một ngày kia khi anh rời xa…

Bỏ lại em một mình…với nỗi cô đơn cuộn tròn trong khóe mắt

Lúc ấy, chắc trái tim em sẽ đau hơn gấp vạn lần và đôi tay mềm yếu sẽ chẳng còn đủ sức để níu giữ yêu thương…

Tháng mười hai chào những góc phố trong nỗi chán chường…

Em cứ tưởng ngoài kia hạnh phúc đang mở đường cho đôi mình bước tiếp…

Anh và em đã hứa với nhau rằng sẽ bên nhau trọn đời trọn kiếp…

Nhưng rồi…chỉ mỗi em bước tiếp…

Anh đưa mắt nhìn…. hờ hững…. chẳng gọi tên…

Gió làm lạnh đôi tay….chẳng còn ai sưởi ấm….cũng chẳng còn người ở bên…

Con đường thênh thang sao miên man nỗi nhớ…

Chiếc lá cuối đông rơi vội vàng bên hiên nhà bỡ ngỡ…

Tháng mười hai về, gợi lại những trăn trở khôn nguôi….

Anh đi đâu, em về đâu giữa dòng đời ngược xuôi?

Để khi những chuyến tàu đêm âm thầm rời bến cũ….

Bên kia đường ray mịt mùng sương phủ…

Có một người mòn mỏi đợi chờ…

Chuyến tàu nào sẽ mang người trở về?

Trong trăm ngàn chuyến tàu…inh ỏi lướt qua…

Khi đêm thâu ngã vào lòng, khi vầng trăng bắt đầu treo sầu muộn lên giữa không trung…

…em bất chợt nhận ra…

Tuổi trẻ khổng phải chỉ có mỗi chờ đợi, đớn đau…

Cuộc sống này còn rất nhiều gam màu để em lựa chọn….

Anh à, em sẽ quên…

… và mỉm cười đón chào tháng mười hai nhuộm màu kí ức…

Rồi một ngày kia…trái tim em lại có dịp thổn thức…

Lại biết yêu thương… nhung nhớ một người…

Anh à, em sẽ cười!

Thương Nhớ Mười Hai

(Cá Kho)

Mười hai về, cơn gió lạnh đi hoang

Chạm hiên cửa, lao xao mùa lá đổ

Mây buồn thương, trôi mãi không bến đỗ

Thành phố già nua, một góc u sầu

Anh có về cùng tháng mười hai đau

Nỗi niềm em đong đầy mùa giá buốt

Mái ngói rêu phong, chiều buông lả lướt

Ánh hoàng hôn hờ hững góc sân ga

Tháng mười hai, những khoảng trống bao la

Ngăn trái tim em giữa chiều sương lạnh giá

Con đường quen bỗng chốc thành xa lạ

Vành khăn len hờ hững phút giao mùa

Sao mùa đông vẫn cứ mãi trêu đùa

Ru cây cỏ những chiều sương tế tái

Ướt xơ xác những cánh hoa cúc dại

Chờ mùa xuân khắc khoải đến cháy lòng

Em có còn mang nỗi nhớ ra hong?

Gặm nhấm chúng bên ly cà phê đắng

Và nhớ anh tháng mười hai thầm lặng

Tình ca mùa đông tha thiết tự bao giờ.

(Ngọc Hạ)

Năm năm rồi anh nhỉ

Kể từ khi chia tay

Tháng mười hai gió lay

Cánh hồng rơi trước ngõ

Vườn nhà em trăng tỏ

Soi sáng cả trang thơ

Em viết còn dang dở

Nên kỷ niệm phai mờ

Từ dạo đó xa nhau

Tháng mười hai ưu sầu

Tình ta đã phai màu

Mưa thấm từng giọt lạnh

Biết khi nao mưa tạnh

Để em được bên anh

Chuyện tình có mong manh

Người về đem hạnh phúc

Biết là không phải lúc

Vì ta đã xa rồi

Tháng mười hai rối bời

Bởi tim mình tan vỡ

Tháng mười hai đã về

Em ngồi níu giấc mơ

Em Có Về Nghe Tháng Mười Hai

(Hoàng Tiến Tùng)

Em có về nghe tháng mười hai

Ai cũng bảo nồng nàn hơi thở

Ai cũng bận vùi mình trong nỗi nhớ

Không biết ngày mai ai gửi nắng cho người?

Tôi bới tìm một chút xanh tươi

Của mùa thu, vàng trong màu lá

Trong những ly cocktail đam mê mùa hạ

Một câu ca ai hát tặng mùa xuân

Một bước chân lang thang con phố nhỏ

Mong hơi ấm của ngày xưa còn đó

Để tôi gom đừng để gió mang đi

Có ai về ru lại tháng mười hai?

Để nghe tiếng mùa gọi tình tháng cũ

Đông trắng xóa cơn mưa chiều phủ dụ

Gió lạc đường trong những giấc mơ hoang

Có ai về níu lại bước thời gian?

Giữa luyến tiếc với vô ngần nức nở

Tháng mười hai chông chênh buồn dễ sợ

Nhớ bâng khuâng, khói thuốc hóa thơ tình

Ta ưu sầu nhưng chỉ biết làm thinh

Cố níu lấy một tình yêu vị kỷ

Đừng nói nhiều, hãy lặng nghe, ừ nhỉ?

Nước mắt rơi có lẽ quá ồn ào…

Men say khướt cho mùa thêm huyền hão

Đêm dâng đầy tâm tư lạnh héo hon

Dẫu vẫn biết hồn yêu đương rực rạo

Xin đợi mùa rải nắng khúc giêng non…

Gió Tháng Chạp

Bỗng một sớm sương giăng đầy trước ngõ

Gió rung rinh thoáng gợn những u hoài

Nghe tháng chạp lạnh lùng đi qua phố

Ta giật mình thầm nhủ: “tháng mười hai!”

Đông nở khẽ như một loài hoa dại

Tiễn thu đi trắng xóa những con đường

Vạt nắng cũ hanh hao màu cỏ úa

Chợt tắt dần như một tiếng yêu thương

Tháng chạp ư? Chính em là tháng chạp

Bởi nàng xuân chưa biết khóc bao giờ

Và đông hỡi thôi đừng yêu chi nữa

Mặc ai buồn lần lữa áng thơ rơi…

Chiều thoai thoải nắng vàng phai vời vợi

Kéo tim côi hoang hoải buổi sơ đầu

Ta chợt thấy một mùa đông xa lắm!

Thuở em cười những phút nhớ về nhau

Đông rét giá và mai đây sẽ lạnh

Gió hôn đêm thao thức suốt canh dài

Ai có nhớ những chiều nao mê mải?

Có bồi hồi lọn gió tháng mười hai!?

Lối quen nào bây giờ sao hun hút

Mắt em nhìn đâu thấy được mùa thương

Trời lập đông trên cỏ cây gầy guộc

Anh xa em hoang vắng những con đường

Có lời buồn vọng theo hồi chuông đổ

Tháng mười hai, ai còn có chờ ai?

Tình yêu buộc giữa hai đầu nỗi nhớ

Giọt mưa rơi hay những giọt lệ dài…

Chốn bình yên, em tìm về ru ngủ

Chuyện đôi mình thành chuyện cổ tích xưa

Chôn dưới gốc cây già nhành hoa cũ

Để nghe thương kỷ niệm suốt bốn mùa

Trời lập đông nên bàn tay em lạnh

Anh bây giờ trao hơi ấm cho ai?

Có khi nào anh nghe lòng cô quạnh

Như lòng em đang giữa tiết đông này?

Thôi chẳng trách vì… còn thương nhiều lắm

Thêm đau lòng kể từ những chia xa

Âm ba cũ xin đừng gieo tiếng động

Để em ru giấc ngủ lại hiền hoà

Thư Tình Tháng Mười Hai

Anh à

Tháng mười hai về trước ngõ rồi anh

Gió bấc thổi trời hanh hao se sắt

Sương đầm vai, bàn tay gầy lạnh ngắt

Anh có về sưởi ấm hộ em không?

Tháng mười hai chẳng đủ nắng để hong

Nhớ ướt mèm chông chênh buồn dễ sợ

Bàn chân nhỏ bước trượt nhầm vào nhớ

Em gồng mình đếm nhớ lọt qua tay

Thu theo anh quấn vội cả heo may

Cây đàn nhỏ gảy sầu lên câu hát

Trời tí tách trêu ngươi buông từng hạt

Em cuống cuồng gói ghém trả hư không

Cõi hư không anh bảo có diêu bông

Em vội tìm nhặt được tình nông nổi

Những xác lá nằm bơ vơ bên cội

Em gom về ủ mộng giấc mơ đông…

Anh ơi

Tháng mười hai má em bớt ửng hồng

Đông ỡm ờ xoa màu lên mắt tím

Chiều nghiêng đổ hoàng hôn mau tắt lịm

Anh hãy về cho em bớt chênh chao.

Những Bài Thơ Hay Nhất Của Nhà Thơ Chế Lan Viên

Chế Lan Viên là một trong những nhà thơ tiêu biểu trong phong trào thơ mới. Là một cây bút nổi bật với phong cách thơ kì dị, ám ảnh bởi những hình tượng tràn đầy sự ma quái. Sau cách mạng tháng 8, cũng như bao nhà thơ khác, Chế Lan Viên trở về với cuộc sống của nhân dân, trở về với đất nước khi tìm thấy cảm hứng thơ mới trước sự kêu gọi của thời đại. Ông đã để lại những tác phẩm vô cùng xuất sắc cho nền văn học Việt Nam. Những bài thơ tiêu biểu nhất của ông có thể kể đến những tác phẩm sau đây:

Tây Bắc ư? Có riêng gì Tây Bắc Khi lòng ta đã hoá những con tàu Khi Tổ quốc bốn bề lên tiếng hát Tâm hồn ta là Tây Bắc, chứ còn đâu

Con tàu này lên Tây Bắc, anh đi chăng? Bạn bè đi xa, anh giữ trời Hà Nội Anh có nghe gió ngàn đang rú gọi Ngoài cửa ô? Tàu đói những vành trăng

Đất nước mênh mông, đời anh nhỏ hẹp Tàu gọi anh đi, sao chửa ra đi? Chẳng có thơ đâu giữa lòng đóng khép Tâm hồn anh chờ gặp anh trên kia

Trên Tây Bắc! Ôi mười năm Tây Bắc Xứ thiêng liêng rừng núi đã anh hùng Nơi máu rỏ tâm hồn ta thấm đất Nay rạt rào đã chín trái đầu xuân

Ơi kháng chiến! Mười năm qua như ngọn lửa Nghìn năm sau, còn đủ sức soi đường Con đã đi nhưng con cần vượt nữa Cho con về gặp lại mẹ yêu thương

Con gặp lại nhân dân như nai về suối cũ Cỏ đón giêng hai, chim én gặp mùa Như đứa trẻ thơ đói lòng gặp sữa Chiếc nôi ngừng bỗng gặp cánh tay đưa

Con nhớ anh con, người anh du kích Chiếc áo nâu anh mặc đêm công đồn Chiếc áo nâu suốt một đời vá rách Đêm cuối cùng anh cởi lại cho con

Con nhớ em con, thằng em liên lạc Rừng thưa em băng, rừng rậm em chờ Sáng bản Na, chiều em qua bản Bắc Mười năm tròn! Chưa mất một phong thư

Con nhớ mế! Lửa hồng soi tóc bạc Năm con đau, mế thức một mùa dài Con với mế không phải hòn máu cắt Nhưng trọn đời con nhớ mãi ơn nuôi

Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ Nơi nào qua, lòng lại chẳng yêu thương? Khi ta ở, chi là nơi đất ở Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn!

Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng Như xuân đến chim rừng lông trở biếc Tình yêu làm đất lạ hoá quê hương

Anh nắm tay em cuối mùa chiến dịch Vắt xôi nuôi quân em giấu giữa rừng Đất Tây Bắc tháng ngày không có lịch Bữa xôi đầu còn toả nhớ mùi hương

Đất nước gọi ta hay lòng ta gọi? Tình em đang mong, tình mẹ đang chờ Tàu hãy vỗ giùm ta đôi cánh vội Mắt ta thèm mái ngói đỏ trăm ga

Mắt ta nhớ mặt người, tai ta nhớ tiếng Mùa nhân dân giăng lúa chín rì rào Rẽ người mà đi, vịn tay mà đến Mặt đất nồng nhựa nóng của cần lao

Nhựa nóng mười năm nhân dân máu đổ Tây Bắc ơi, người là mẹ của hồn thơ Mười năm chiến tranh, vàng ta đau trong lửa Nay trở về, ta lấy lại vàng ta

Lấy cả những cơn mơ! Ai bảo con tàu không mộng tưởng? Mỗi đêm khuya không uống một vầng trăng Lòng ta cũng như tàu, ta cũng uống Mặt hồng em trong suối lớn mùa xuân

Bài thơ thể hiện rất rõ sự chuyển biến trong phong cách nghệ thuật của nhà thơ Chế Lan Viên, thể hiện rất rõ những tư tưởng của nhà thơ. Đó là tư tưởng của nhân dân, hòa mình vào đời sống của nhân dân. Bai thơ là hành trình đi từ cái tôi chật hẹp sang cái ta rộng lớn. Nhà thơ khao khát được cống hiến cho công cuộc xây dựng đất nước.

2. Con cò

Con còn bế trên tay Con chưa biết con cò Nhưng trong lời mẹ hát Có cánh cò đang bay: “Con cò bay la Con cò bay lả Con cò Cổng Phủ Con cò Đồng Đăng…” Cò một mình, cò phải kiếm lấy ăn Con có mẹ, con chơi rồi lại ngủ “Con cò ăn đêm Con cò xa tổ Cò gặp cành mềm Cò sợ xáo măng…” Ngủ yên, ngủ yên, cò ơi, chớ sợ Cành có mềm, mẹ đã sẵn tay nâng Trong lời ru của mẹ thấm hơi xuân Con chưa biết con cò con vạc Con chưa biết những cành mềm mẹ hát Sữa mẹ nhiều, con ngủ chẳng phân vân

II Ngủ yên, ngủ yên, ngủ yên Cho cò trắng đến làm quen Cò đứng ở quanh nôi Rồi cò vào trong tổ Con ngủ yên thì cò cũng ngủ Cánh của cò, hai đứa đắp chung đôi Mai khôn lớn, con theo cò đi học Cánh trắng cò bay theo gót đôi chân Lớn lên, lớn lên, lớn lên… Con làm gì? Con làm thi sĩ Cánh cò trắng lại bay hoài không nghỉ Trước hiên nhà Và trong hơi mát câu văn

III Dù ở gần con Dù ở xa con Lên rừng xuống bể Cò sẽ tìm con Cò mãi yêu con Con dù lớn vẫn là con của mẹ Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con À ơi! Một con cò thôi Con cò mẹ hát Cũng là cuộc đời Vỗ cánh qua nôi Ngủ đi, ngủ đi! Cho cánh cò, cánh vạc Cho cả sắc trời Đến hát Quanh nôi

Mượn hình tượng con cò để nói về công lao to lớn của người mẹ. Cảm nhận từ tình mẹ thiêng liêng, cảm nhận vẻ đẹp sâu sắc của hình ảnh cò, tác giả Chế Lan Viên đã mượn chất liệu là những bài ca dao, dân ca Việt Nam để dệt nên bài thơ Con cò ca ngợi tình mẫu tử thiêng liêng và nỗi nhọc nhằn nuôi con khôn lớn của người phụ nữ, người mẹ. Bài thơ đã nhanh chóng được mọi người biết đến và trở thành một trong những tác phẩm tiêu biểu viết về tình mẹ.

3. Người đi tìm hình của nước

Đất nước đẹp vô cùng. Nhưng Bác phải ra đi Cho tôi làm sóng dưới con tàu đưa tiễn Bác Khi bờ bãi dần lui làng xóm khuất Bốn phía nhìn không một bóng hàng tre

Đêm xa nước đầu tiên, ai nỡ ngủ Sóng vỗ dưới thân tàu đâu phải sóng quê hương Trời từ đây chẳng xanh màu xứ sở Xa nước rồi, càng hiểu nước đau thương

Lũ chúng ta ngủ trong giường chiếu hẹp Giấc mơ con đè nát cuộc đời con Hạnh phúc đựng trong một tà áo đẹp Một mái nhà yên rủ bóng xuống tâm hồn

Trăm cơn mơ không chống nổi một đêm dày Ta lại mặc cho mưa tuôn và gió thổi Lòng ta thành con rối                          Cho cuộc đời giật dây

Quanh hồ Gươm không ai bàn chuyện vua Lê Lòng ta đã thành rêu phong chuyện cũ Hiểu sao hết những tấm lòng lãnh tụ Tìm đường đi cho dân tộc theo đi

Hiểu sao hết “Người đi tìm hình của Nước” Không phải hình một bài thơ đá tạc nên người Một góc quê hương nửa đời quen thuộc Hay một đấng vô hình sương khói xa xôi

Mà hình đất nước hoặc còn hoặc mất Sắc vàng nghìn xưa, sắc đỏ tương lai Thế đi đứng của toàn dân tộc Một cách vin hoa cho hai mươi lăm triệu con người

Có nhớ chăng hỡi gió rét thành Ba Lê Một viên gạch hồng, Bác chống lại cả một mùa băng giá Và sương mù thành Luân Đôn, ngươi có nhớ Giọt mồ hôi Người nhỏ giữa đêm khuya?

Đời bồi tàu lênh đênh theo sóng bể Người đi hỏi khắp bóng cờ châu Mỹ, châu Phi Những đất tự do, những trời nô lệ Những con đường cách mạng đang tìm đi

Đêm mơ nước, ngày thấy hình của nước Cây cỏ trong chiêm bao xanh sắc biếc quê nhà Ăn một miếng ngon cũng đắng lòng vì Tổ quốc Chẳng yên lòng khi ngắm một nhành hoa

Ngày mai dân ta sẽ sống sao đây? Sông Hồng chảy về đâu? Và lịch sử? Bao giờ dải Trường Sơn bừng giấc ngủ Cánh tay thần Phù Đổng sẽ vươn mây?

Rồi cờ sẽ ra sao? Tiếng hát sẽ ra sao? Nụ cười sẽ ra sao?                        Ơi, độc lập! Xanh biết mấy là trời xanh Tổ quốc Khi tự do về chói ở trên đầu

Kìa mặt trời Nga bừng chói ở phương Đông Cây cay đắng đã ra mùa quả ngọt Người cay đắng đã chia phần hạnh phúc Sao vàng bay theo liềm búa công nông

Luận cương đến Bác Hồ. Và Người đã khóc Lệ Bác Hồ rơi trên chữ Lênin Bốn bức tường im nghe Bác lật từng trang sách gấp Tưởng bên ngoài, đất nước đợi mong tin

Bác reo lên một mình như nói cùng dân tộc “Cơm áo là đây! Hạnh phúc đây rồi!” Hình của Đảng lồng trong hình của Nước Phút khóc đầu tiên là phút Bác Hồ cười

Bác thấy:            dân ta bưng bát cơm mồ hôi nước mắt Ruộng theo trâu về lại với người cày Mỏ thiếc, hầm than, rừng vàng, bể bạc Không còn người bỏ xác bên đường ray

Giặc nước đuổi xong rồi. Trời xanh thành tiếng hát Điện theo trăng vào phòng ngủ công nhân Những kẻ quê mùa đã thành trí thức Tăm tối cần lao nay hoá những anh hùng

Nước Việt Nam nghìn năm Đinh Lý Trần Lê Thành nước Việt nhân dân trong mát suối Mái rạ nghìn năm hồng thay sắc ngói Những đời thường cũng có bóng hoa che

Ôi! Đường đến với Lênin là đường về Tổ quốc… Tuyết Mat-xcơ-va sáng ấy lạnh trăm lần Trong tuyết trắng như đọng nhiều nước mắt Lênin mất rồi. Nhưng Bác chẳng dừng chân

Luận cương của Lênin theo Người về quê Việt Biên giới còn xa. Nhưng Bác thấy đã đến rồi Kìa, bóng Bác đang hôn lên hòn đất

Lắng nghe trong màu hồng, hình đất nước phôi thai

Đây là bài thơ viết về hành trình tìm đường cứu nước của Bác, đó là một hành trình gian khổ và vất vả, song cũng là những bước chân đầy tự hào. Giọng thơ ca ngợi Bác Hồ – vị lãnh tụ vĩ đại của nhân dân, niềm thi hứng muôn thuở của thi ca Việt Nam.

4. Xuân

Tôi có chờ đâu, có đợi đâu Ðem chi xuân lại gợi thêm sầu? – Với tôi, tất cả như vô nghĩa Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau!

Ai đâu trở lại mùa thu trước Nhặt lấy cho tôi những lá vàng? Với của hoa tươi, muôn cánh rã Về đây, đem chắn nẻo xuân sang!

Ai biết hồn tôi say mộng ảo Ý thu góp lại cản tình xuân?

Có một người nghèo không biết Tết Mang lì chiếc áo độ thu tàn!

Có đứa trẻ thơ không biết khóc Vô tình bỗng nổi tiếng cười ran!

Chao ôi! Mong nhớ! Ôi mong nhớ! Một cánh chim thu lạc cuối ngàn

Bài thơ được viết trong phong trào thơ mới, thể hiện rõ phong cách nghệ thuật của Chế Lan Viên trong giai đoạn này. Một hồn thơ buồn rầu không tìm được định hướng, tất cả đều chênh vênh, vô định. Bài thơ mang đậm âm hưởng của thời đại, viết về xuân nhưng thực chất chỉ là mượn hình ảnh để nói về tâm trạng khổ đau của con người.

Chế Lan Viên là một nhà thơ lớn, đầy sự trở trăn. Những bài thơ của ông đều là đỉnh cao trong việc sử dụng ngôn từ, có giá trị nghệ thuật và nội dung to lớn.

Thảo Nguyên

Tuyển Tập Các Bài Thơ Cúng Dường Phật Đản Của Đại Đức Thích Thiện Hữu

Chứa chan nắng ngã màu nâu

Chim hót líu lo vui tột

Trần gian nối vạn nhịp cầu.

Tâm ý hoà nhau như nhất

Cỏ cây hoang dại bừng khai

Đất trời như vầng vũ chuyển

Dương chi phủi bụi đoạ đày.

Ngàn hoa thơm dịu xông hương

Tham-giận-si mê cùng cực

Phút giây tuệ trí sáng loà.

Chín rồng nhỏ giọt dương chi

Thích Ca ban lời pháp nhủ

Hoa sen bảy bước xưng tôn

Huỹ diệt sanh-già-bệnh-chết

Dựng xây tâm thể trường tồn!!!

Tinh sương hớp cạn chén trà

Đản sinh Ngài chốn bụi hồng

Mà sao ấm áp giữa lòng thế nhân

Trang kinh con tụng chưa lần sang trang

Dung từ Ngài ngát sông hồ

Câu kinh vô tự lần vô cõi Thiền

Trần gian vang tiếng hát

Nô nức đón chào, khắp thành-thị, non sông

Chính mãnh đất này là địa linh tụ hội

Và đẹp mãi những nụ hoa chưa nở.

Cùng san xẻ những nhánh sông Hồng hà

Dòng nước mát vẫn tuôn chảy không ngừng

Tưới đất Việt để ngàn năm xanh tốt.

Nước hồ sen, thắm mát cả tình người

Trơ gang đứng giữa mãnh đời giải thoát!!!!

Dẫu cho uống cạn phù trầm

Con nguyền trọn cả đường tu

Trao nhau, trao cả nụ cười

Xin cho dân tộc nở hoa Phật thừa!!!

Bình minh sáng muôn ngàn chim non hót

Mạch sống đạo mầu, trang trãi vô thinh

Năm sắc Phật nhuận thắm vạn cữa nhà

Tô đậm nét đạo vàng son in dấu!!!

Để kẻ điếc, người mù tâm nhuận thắm.

Dâng lòng son hoà quyện với bùn non

Bảy đoá sen ngày ấy vẫn vuông tròn

Ngàn năm nữa chẳng mõi mòn gương-cánh.

Nhìn hoa rơi thấy cả một đường về

8. TIẾNG VỌNG NGÀN NĂM

Nhà lầu cao tầng, đường nhanh siêu tốc

Nụ cười trên môi héo úa xanh xao

Mắt ứa lệ dạt dào niềm luyến tiếc.

Cây xanh lá chết dần trong đêm đen nhãn hiệu.

Trăng sao ẩn hiện dấu son

Suối nguồn lai láng xói mòn huyễn tâm

Còn đây tiếng vọng ngàn năm

Đón ngày Khánh Đản, mừng Rằm tháng tư!!!!

Gái, trai, trẻ, già chẳng niệm phân riêng

Sắc hương bay, cờ năm sắc tung bay

Mãnh đất này cần trăm vạn bàn tay

Cùng vun xới cho cây xanh, trái chín.

Trao nhau những nụ cười hiền thanh thoát!!!

Tan theo gió, hoà trong làn sóng nước.

Say hay tĩnh con thơ nào có biết.

Cũng vì ai có mặt Bụt-Như lai

Xin Ngài về mang lại ánh ban mai

Vọng từ cõi thường nguyên!!!!

Giữa trời xanh, xanh biếc

Người mang đầy nhựa sống

Trăng thiền soi bóng nước

Bao giờ Người đến để mưa pháp mầu

Hoa lòng nở chốn bạt ngàn

Phật về sáng mãi vừng vang lối về!!!

Lan toả khắp không trung.

Chính tay Phật truyền trao!!!

Phật về giữa bóng cô thôn

Chín rồng phung nước cũng từ nơi đây

Đạo nhiệm mầu trang trãi khắp muôn nơi

Nắng lên đi để hương đời ngào ngạt

Biển tham-si mau tát cạn cho rồi

Ánh Từ hùng luôn giục giả liên hồi

Khắp mặt đất, tâm tư luôn tỏ rạng

Phật về đây cả Âu-Á-Trung Đông

Đất chuyển động, trần đời đầy rúng động

Đang tưới tẩm cho cỏ cây, lúa chín.

Lắng nghe đây điệu hót đạo nhiệm mầu

Bao triệu năm vỏn vẹn có một ngày

Tuyết băng rơi, la chả ánh dương lên

Gió muôn phương thổi tảng đá ghệp ghềnh

Tiếng kêu róc rách, dòng suối cũng tự tình

Nước biển mặn cả nguyên trinh đưa đẩy.

Đạo nhiệm mầu từ đây thành thi kệ

Bảy bông sen bao giọt lệ trào dâng

Tiếng của em đã tàn tạ bao lần

Khắp tình người, khắp tất cả đất trời

Từng ngọn cõ trãi dài miền dương thế.

Cho trái ngọt, cho hoa màu tươi thắm!!!!

20. NGUYỆN CẦU PHẬT VỀ

Khắp trong thành-thị làng quê láng giềng

Phật về xông lại hương thiền

Phật về xóa sạch oan khiên

Xóa luôn đẳng cấp ngục tù cổ xưa

Chín rồng phun nước thay mưa

Phật về lần nửa năm châu thái hòa!!

Chiến tranh, thù hận ngút cao ngàn trùng

Phân ranh đôi ngã, bạt vôi tình đời

Hương hồn chiến sĩ không lời

Ra đi không tiếng, không nơi nương về

Lạy Người, con lạy ngàn năm

Bạn đang đọc nội dung bài viết Bài Thơ Bàn Tay Mẹ Đi Cùng Năm Tháng Của Nhà Thơ Tạ Hữu Yên trên website Altimofoundation.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!